Ngày tháng lặng lẽ trôi, Lâm An vẫn mỗi sáng đều đến Ngọc Hư Cung thỉnh an, chịu Nguyên Thủy Thiên Tôn khảo nghiệm.
Sau đó là khoảng thời gian tĩnh tu của riêng hắn.
Kiếm đạo, đan đạo, phù triện, luyện khí, trận pháp, âm luật…
Lâm An học rộng khắp nơi, suy nghĩ không bị trói buộc bởi hiện tại, tất cả đều tùy theo hứng thú. Cảm thấy cái gì thú vị, hắn liền dành nhiều thời gian hơn cho nó.
Dù sao hắn đã là Chân Tiên chi thân, trường sinh bất lão.
Tất nhiên, ở Hồng Hoang, đạo hạnh này của hắn chẳng đáng kể gì.
Theo hệ thống tu hành do Đạo Tổ Hồng Quân sáng lập, Chân Tiên chỉ là nền tảng của Tiên đạo.
Khi Chân Tiên tu viên mãn, sẽ đón nhận kiếp nạn Tam Tai.
Kiếp này chia làm ba: Lôi Tai, Hỏa Tai, Phong Tai.
Lôi Tai: Tu vi Chân Tiên viên mãn, thiên đình giáng lôi kiếp đánh xuống, phải “minh tâm kiến tính” mới tránh được. Né qua thì thọ nguyên dài lâu cùng trời đất, né không khỏi thì hồn phi phách tán.
Hỏa Tai: Lửa này không phải thiên hỏa, cũng chẳng phải phàm hỏa, mà gọi là “Âm Hỏa“. Từ huyệt Dũng Tuyền dưới chân thiêu đốt, xuyên thẳng đến Nê Hoàn Cung, ngũ tạng hóa tro, tứ chi tiêu tan, ngàn năm khổ tu thành mây khói.
Phong Tai: Gió này không phải gió đông tây nam bắc, cũng chẳng phải gió mát dịu, mà gọi là “Bệ Phong“. Từ não môn thổi vào lục phụ, xuyên qua đan điền, thấu chín khiếu, xương thịt tiêu tan, thân thể tự hủy.
Vượt qua Tam Tai, có thể bước vào cảnh giới Thiên Tiên; nếu chỉ vượt Lôi Tai và Hỏa Tai, thì thành Địa Tiên.
Thiên Tiên và Địa Tiên về thần thông đạo hạnh không khác biệt, nhưng Địa Tiên phải đối mặt lại Tam Tai mỗi năm trăm năm, cho đến khi chứng được quả vị Kim Tiên vạn kiếp bất hủ mới thôi.
Tam Tai Chi Kiếp chính là ngưỡng cửa đầu tiên trên con đường tu Tiên.
Lâm An cảm thấy mình nên chuẩn bị sớm.
…..
Bình minh, một cỗ loan giá phủ lửa vàng bay lên từ Thang Cốc cùng Thái Dương Tinh.
Trước Ngọc Thanh Cung, Lâm An cúi người chắp tay: “Đệ tử Huyền Thành cầu kiến sư tôn.”
“Vào đi.”
Thanh âm uy nghiêm vang lên, cung điện mở cửa “két” một tiếng.
Lâm An mắt không liếc ngang, từng bước đi vào.
Bước qua cánh cửa này, tựa như bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Nơi đây công đức tường vân cuồn cuộn rủ xuống, tiên vân lượn lờ phiêu đãng, hào quang vạn đạo, tường vân ngàn tầng, đẹp hơn cả tiên cảnh trong truyền thuyết.
Mặt đất mây hồng bốc lên, không dính chút bụi trần, đẹp tựa tranh vẽ.
Chính giữa bát quái đài, một đạo thân ảnh tọa trên bồ đoàn, tỏa ra vô lượng ánh quang, bị hỗn độn khí che lấp thân hình.
Nhìn thoáng qua, thân ảnh này vừa như gần trong gang tấc, lại vừa như không thuộc về đương thời, nhảy ra khỏi thời gian, khó tìm dấu vết.
Lâm An cung kính lạy ba lần: “Đệ tử Huyền Thành kính chúc sư tôn sớm chứng Thánh đạo!”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi cao trên chủ vị, khẽ gật đầu: “Đạo là gì?”
Lâm An thở dài trong lòng, những câu hỏi của Nguyên Thủy ngày càng khó.
Về “Đạo là gì”, hắn đã đọc qua vô số tác phẩm kinh điển và chú giải của danh gia.
Những câu như “Đạo khả đạo, phi thường đạo” đầy mơ hồ khiến người ta vỡ óc, hắn có thể nói ra cả đống. Nhưng trước mặt Nguyên Thủy mà giở trò tiểu xảo này…
Lâm An trầm tư hồi lâu, mới nghiêm mặt đáp:
“Đệ tử từng nghe Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa, kiệt sức mà vong. Hai mắt hóa nhật nguyệt, râu tóc diễn tinh thần, thân thể hóa sơn hà… Nhưng sau đó, nhật nguyệt không người đốt mà tự sáng, tinh thần không người xếp mà tự hàng, cầm thú không người tạo mà tự sinh, gió không người quạt mà tự động, nước không người đẩy mà tự chảy, thảo mộc không người trồng mà tự mọc…
Ví như Côn Lôn Sơn, thực vật sinh trưởng nhanh chóng, nhưng có sinh linh ăn cỏ khống chế, khiến chúng không quá um tùm; đồng thời lại có sinh linh săn mồi ăn thịt sinh linh ăn cỏ, khiến chúng không sinh sôi vô độ…
Vật cạnh thiên trạch, tuần hoàn vô tận…
Đệ tử cho rằng, những thứ này chính là Đạo!”
Ánh mắt Nguyên Thủy lóe lên vẻ kinh ngạc, chau mày trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Lâm An khẽ nói: “Đệ tử nói bừa, nếu có sai sót mong sư tôn đừng trách.”
Hồi lâu sau, Nguyên Thủy mới lắc đầu than:
“Sư tôn của ta (Hồng Quân Lão Tổ) từng nói, vạn vật vạn linh đều có đạo của riêng mình. Nhưng ta mãi thắc mắc: Lũ cầm thú lông lá đội sừng chỉ biết giết chóc cướp đoạt, có đạo gì?
Hôm nay nghe lời ngươi, mới biết chúng vì săn mồi mà hành sát, cũng là biểu hiện của đạo…
Nhưng cầm thú rốt cuộc vẫn là cầm thú! Đạo của chúng chỉ là tiểu đạo, như Minh Hà kia mải mê sát đạo, mãi mãi không lên được bàn cân ! Ngươi về sau chớ học theo!”
Lâm An: Or2….
Không hỗ là Nguyên Thủy Thiên Tôn! Ngay cả Minh Hà Lão Tổ – Thần Linh tiên thiên sinh từ U Minh Huyết Hải – cũng bị coi thường!
“Xin sư tôn yên tâm, đệ tử tu hành chỉ vì trường sinh minh lý, không cầu năng lực phá thiên diệt địa, cũng chẳng thích sát phạt tranh đấu.”
Nguyên Thủy gật đầu cười: “Có tâm như thế là tốt! Lui xuống đi.”
Lâm An đứng dậy, hơi do dự nói: “Bẩm sư tôn, đệ tử cảm giác Tam Tai sắp tới, muốn xin một bảo vật hộ thân.”
Nguyên Thủy khẽ gật:
“Với căn cơ của ngươi, độ Tam Tai vốn không khó. Nhưng tu hành vốn là con đường gập ghềnh, ngươi cẩn thận cũng phải.”
Nói rồi, hắn vung tay áo. Một đạo huyền hoàng khí hiện ra trước mặt Lâm An, bên trong lấp lóe một góc cờ nhỏ.
“Cái này cho ngươi hộ thân.”
Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ?!
Lâm An trong lòng dâng lên kích động, vội quỳ lạy: “Đa tạ sư tôn ban bảo!”
“Đi đi, tu hành cho tốt. Ít ngày nữa, Thông Thiên sư thúc của ngươi sắp trở về. Nghe nói hắn du lịch Hồng Hoang thu nhận không ít đồ đệ, đến lúc tất sẽ đem ngươi ra so sánh.”
Lâm An lòng bừng tỉnh, hiểu ý Nguyên Thủy, cung kính đáp:
“Xin sư tôn yên tâm! Đệ tử là Huyền Môn Thủ Đồ, tuyệt đối không làm mất mặt sư tôn!”
Nguyên Thủy khẽ gật: “Lui xuống.”
Lâm An cung kính thi lễ, tay nâng huyền hoàng tiểu kỳ rời khỏi Ngọc Hư Cung, trở về điện phụ của mình.
Lần này kiếm bộn rồi!
Dù cây cờ nhỏ trong tay trông bình thường, nhưng Lâm An biết nó chính là Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ trong truyền thuyết!
Tương truyền khi Bàn Cổ khai thiên, năm cánh hoa sen Thanh Liên hóa thành Ngũ Phương Tiên Kỳ. Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ chính là một trong số đó, được Nguyên Thủy đoạt được ở Phân Bảo Nhai.
Một khi vẫy cờ này, vạn đóa kim liên hiện ra, xưng là “vô vật khả phá, chư tà tránh lui, vạn pháp bất xâm“. Chỉ xét phòng ngự, nó chỉ đứng sau Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp!
Có bảo bối này, đừng nói Tam Tai, dù Cửu Tiêu Thần Lôi đánh xuống cũng chỉ như tắm nước nóng!
Nhưng Nguyên Thủy ban tặng bảo vật này rõ ràng không chỉ để hắn độ kiếp.
Lâm An vui mừng khôn xiết, chợt nhớ lời Nguyên Thủy lúc đi:
Thông Thiên sắp trở về!
Mang theo đồ đệ!
Chẳng lẽ sư tôn sợ ta không áp chế được đồ đệ của Thông Thiên sư thúc, nên mới ban Hạnh Hoàng Kỳ để giữ thể diện?
Tính cách của Nguyên Thủy quả nhiên là như vậy!