Ánh mắt của Mạnh đại lang này như mũi nhọn nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân Chước như có ngụ ý.
“Vị này chính là cô nương mà muội nói có linh đan diệu dược kia? Nhưng lại là hảo hữu của muội? Làm sao trước đây huynh chưa từng gặp?” Mạnh đại lang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ khoan dung.
“Mạnh công tử nếu như người người đều nhận biết, thì hiện tại có thể đến nha môn nhận chức bắt trộm được rồi.” Tiêu Vân Chước không mặn không nhạt nói một tiếng.
Mạnh Bình Chương chán ghét liếc nhìn Tiêu Vân Chước một cái, sau đó nói với Mạnh Vịnh Tư với vẻ quan tâm: “Thái y trong cung đã tới mấy lần, làm sao nhiều người như vậy cũng không có cách nào, vị cô nương này chỉ cần một viên thuốc đã chữa khỏi rồi hả? Muội muội, có phải đã bị tiểu cô nương này lừa rồi hay không? Ta nghe nói bên ngoài có một loại thuốc khiến cho người ta tạm thời tỉnh táo, nhưng sau khi dùng, sẽ trở nên hoàn toàn ngu ngốc!”
Thuốc gì chứ, dĩ nhiên là do hắn ta tự biên tự diễn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây