“Người này không được.” Tiêu Vân Chước lại gạch ra một người.
Là một cô nương.
Trong mắt mọi người, cô gái này rất bắt mắt, nàng ấy chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, bộ dạng rất thanh tú xinh đẹp, quần áo trên người mộc mạc nhưng ánh mắt kiên định. Liếc mắt một cái liền biết là một cô nương nghèo khổ không ngừng vươn lên.
Sau khi Tiêu Vân Chước dứt lời, vị cô nương kia trực tiếp ngẩng đầu lên, có chút ấm ức lại quật cường: “Tiêu đại nhân, tại sao lại gạch bỏ ta! Lưu Phi Yến có thể, vì sao ta không thể? Chẳng lẽ bởi vì quần áo Lưu Phi Yến mặc trên người tốt hơn ta sao?”
“To gan!” Tiết Kính trực tiếp rút đao, gác lên cổ cô nương kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây