Tiêu Vân Chước từ chối nhưng Hoa Ỷ Phong lại như không nghe thấy.
Tiêu Vân Chước đột nhiên cũng bắt đầu lo đến phát hoảng, người này... rất tốt, nhưng cũng có tật xấu, đó chính là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức... thật sự coi nàng như tiểu gia hỏa, tựa hồ là muốn cho ăn cho uống nuôi dưỡng nàng?
Nhưng bỏ qua thái độ cố chấp và cứng rắn này không nói, nàng thật sự thích giá trị vũ lực của Hoa Ỷ Phong.
“Ta cũng không biết những vật cũ này có thứ gì mà ngươi đặc biệt coi trọng không, cho nên ta cũng không vứt hết đi, ngươi tự xem mà làm.” Hoa Ỷ Phong còn cực kỳ chu đáo nói, sau đó cầm chén lưu ly vừa đặt trên bàn: “Cái chén này phối với rượu mới ngon.”
Tiêu Vân Chước thở dài, không muốn nói chuyện nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây