Ngày ấy sau khi ra khỏi thành, không biết chuyện gì xảy ra mà bà ta ở trong xe ngựa ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại người đã ở chỗ này. Trên người bà ta bị trói bằng dây xích, trước mắt còn đặt một cái quan tài. Phạm vi mà bà ta có thể hoạt động có hạn, không thể đi xa quá quan tài ba bước…
Hơn nữa bốn phía tối đen như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì!
“Mẫu thân bị kinh hãi rồi.” Giọng nói của Tiêu Văn Việt truyền đến.
“Việt nhi! Con là Việt nhi sao? Hù chết mẫu thân rồi! Việt nhi, cũng không biết là tên trời đánh nào mà lại trói ta ở chỗ này! Con mau cứu mẫu thân ra ngoài đi!” Khương thị vội vàng nói.
Tiêu Văn Việt trầm mặc một hồi, sau đó nói: “Mẫu thân cảm thấy tư vị ngủ trong quan tài như thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây