Tiêu Vân Chước cũng không giấu diếm, nói ra một cách ngắn gọn, kể lại tình huống lúc đó.
“Lúc ấy tuổi ta còn quá nhỏ, bây giờ cũng chỉ loáng thoáng nhớ kỹ nam tử kia mặc hoa phục, nhưng hình dáng cụ thể thì nhớ không rõ lắm, nhưng gã thần côn kia thì đã chết rồi...”
“Lúc đó đúng là ta đã chịu không ít kích thích, cho nên sau đó sư phụ cũng không nhắc tới chuyện này với ta.” Tiêu Vân Chước lại bổ sung thêm một câu, cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nếu là bây giờ, nàng sẽ không để lại người sống.
Chẳng qua đối với nàng khi đó mà nói thì đã làm rất tốt rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây