Oanh cầm sư là người tĩnh lặng, tâm tư nhạy cảm. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng ấy không còn chút máu, nhìn Tiêu Vân Chước rồi ôn hòa mở miệng: “Môn chủ có tâm sự gì sao?”
“Ta chỉ đang nghĩ, lúc nào mới đi đào sư phụ ra đây.” Tiêu Vân Chước lẩm bẩm một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Oanh cầm sư, khẽ cau mày: “Thân thể này của ngươi nhìn qua lại suy yếu rất nhiều...”
“Thân thể ta vốn là như vậy, môn chủ không cần quá quan tâm. Hơn nữa ta cũng may mắn gặp được môn chủ thông hiểu âm dương, tương lai nếu ta đi rồi cũng sẽ ở lại bên người môn chủ, thẳng đến khi cầm ý của môn chủ dày công tôi luyện, như vậy sứ mạng của ta mới xem như đạt thành.” Oanh cầm sư nhẹ nhàng nói.
Tiêu Vân Chước nghe vậy, trong lòng lại trống rỗng.
Nàng rất thích Oanh cầm sư, nàng cảm thấy Oanh cầm sư không giống người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây