Hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện lạ bậc này.
“Chuyện thần ma không thể loạn truyền ra ngoài, nếu không thì sẽ khiến lòng người bất an. Nếu như xác định không có khả năng người khác gây án nữa thì cứ lấy lý do là Tần mẫu nổi điên báo thù để kết án là được, trấn an lòng dân, chớ nên làm bách tính hoảng sợ.” Hoàng đế chậm rãi nói.
“Vốn dĩ vi thần cũng nghĩ như vậy, nhưng thật trùng hợp, lúc ấy cháu gái của vi thần cũng am hiểu về thuật phong thủy, cảm thấy Tần nữ chết quá oan uổng nên vào đêm trước khi xảy ra chuyện, nàng đã đến nhà xem xét, cũng vừa vặn chứng kiến thảm cảnh kia…”
“Hài tử kia ngày thướng yếu đuối nhu thuận, lúc ấy còn say khướt ngủ ở phòng dành cho khách, hoàn toàn không có khả năng là hung thủ giết người. Cho nên sau khi vi thần tra hỏi xong liền cho nàng về nhà, lại không nghĩ rằng có người muốn buộc vi thần đưa tróc nã cháu gái đưa đi quy án, nói nhất định nàng là đồng phạm…Vi thần nghĩ, nếu như vi thần không chịu thì sẽ có người tham tấu nên đến đây bẩm báo bệ hạ trước, nhờ ngài làm chủ.” Hoắc Tuân thành thật nói.
“Hoắc khanh à, nếu như cháu gái ngươi thực sự có mặt ở đó thì ngươi cũng không thể thiên vị được, nên bắt giam thì cứ bắt giam, chứng minh nàng vô tội chẳng phải là được rồi sao?” Hoàng đế không cảm thấy gì, chỉ bình tĩnh nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây