Hoàng đế đau đầu, quyết định tạm gác chuyện của Ân Nguyên Phu sang một bên, hai người nhục nhã lẫn nhau, vậy thì còn phạt cái gì?
“Bệ hạ, Hoắc Tuân nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.” Không bao lâu sau, thái giám lại bẩm báo.
Hoàng đế nghe xong, lông mày liền cau chặt: “Tiêu gia thiên kim này thật có bản lĩnh, chỉ một chuyện nhỏ mà hết người này đến người kia đến giúp nàng cầu tình! Lễ bộ thượng thư hôm qua mới đến, đều là người một nhà, Hoắc Tuân này há có thể không biết? Hoắc gia hắn còn muốn trẫm ban chết cho Ân Nguyên Phu mới chịu thôi sao?”
Cùng một chuyện mà cứ nhắc đi nhắc lại, sao ông ta có thể vui nổi.
Ngự Thư Lang đã phế, sau này hắn không thể lại triệu kiến được nữa. Người này giấu tật bệnh của hắn cũng không có gì đáng ngại, nhưng cách che giấu của hắn không sạch sẽ, bây giờ làm ầm lên ai ai cũng biết. Nếu như ông ta lại dùng người nữa thì mấy lão già trong triều kia nhất định sẽ đuổi theo ông ta khuyên răn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây