Tiêu Vân Chước nói xong, người phía dưới lập tức làm theo. Ân Nguyên Phu còn đang bị bệnh, lại bị người giữ chặt tay chân. Hắn cố gắng giãy dụa nhưng một nam tử văn nhược làm sao có thể hơn được mấy hán tử cường tráng này, cho nên chỉ trong nháy mắt, đai lưng quần đã bị cởi ra. Quần vừa rơi xuống, những gì nên thấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mấy cô nương trẻ tuổi quay đầu đi không dám nhìn lại.
Ngược lại có mấy lão phụ đã thấy qua việc đời, vụng trộm liếc nhìn.
“Có mà co nhỏ lại, không cứng không dài…Quả nhiên, quả nhiên đúng như lão phu đã nói…” Phủ y kiên trì mở miệng, nghĩ đến số bạc mà mình sắp được thưởng, khuôn mặt già kia đỏ bừng lên nói tiếp: “Ai nha, nếu như Ân đại nhân vẫn là hài nhi hai ba tuổi thì có lẽ…còn có thể chữa khỏi hẳn, nhưng bây giờ với bộ dạng này, tình huống còn tệ hơn lão phu nghĩ, thật sự là…bất lực…Lão phu vô năng!”
Phủ y cũng cảm thấy mình không thất đức lắm…Dù sao thì những lời ông ấy nói đều là sự thật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây