Tiêu Văn Việt mặt không đổi sắc: “Khi còn bé hình như Kiệt biểu huynh còn vật tay với ta phải không nhỉ? Ta nhớ lúc đó Kiệt biểu huynh hoạt bát hiếu động, sức lực cũng rất lớn…Nhớ lại chuyện cũ, thật sự bùi ngũi mãi thôi, không bằng ta và huynh tái hiện cảnh tượng ngày xưa, ôn lại chuyện cũ một chút?”
“…” Khóe miệng Hoắc Kiệt giật giật.
Tay phải của hắn đã bị phế rồi, làm sao còn có thể ôn lại?
Nhưng khi nhìn vào tay Tiêu Văn Việt, mới phát hiện ra thiếu một ngón tay.
“Ha…” Hoắc Kiệt không khỏi bật cười, chỉ vào hắn nhịn cười: “Chẳng lẽ biểu đệ ở bên ngoài thiếu nợ nên mới bị người chặt đứt ngón tay? Chậc, thật đáng thương, rốt cuộc là nợ bao nhiêu tiền? Nếu như biểu đệ không ngại thì vi huynh cho ngươi mượn mười lượng, được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây