Tiêu Vân Chước nhìn kiệt tác của mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt như một trưởng giả giàu lòng nhân ái.
“Cũng không phải là ta bảo huynh làm cái bánh bao mềm đâu. Nếu như sau này có người đắc tội huynh, ức hiếp huynh, nhị ca cứ việc đánh trả là được, cái này không hề sai!”
“Tính kế người khác cũng không sao cả, nhưng huynh suy nghĩ một chút xem, đại ca tốt với huynh biết bao nhiêu? Mọi điều hắn làm đều là muốn huynh tiến bộ, tuy rằng cái miệng đó quả thực không khiến người ta yêu thích nổi, nhưng thỉnh thoảng huynh châm chọc mấy câu cũng hiểu được, nhưng lấy chung thân đại sự của huynh ấy ra làm một quân cờ thì là huynh không đúng rồi!”
“Còn nữa, huynh giết kẻ thù không có vấn đề gì, nhưng nhất định không được làm liên lụy đến người vô tội. Ví dụ như Mạnh Bình Chương kia, hắn ta không phải là người tốt lành gì, để hắn sống khổ sở là đúng. Nhưng lại móc nối hắn lại với Đông Ngọc quận chúa thì sao đây? Tuy rằng Đông Ngọc quận chúa là người điêu ngoa ích kỷ, cũng không lương thiện gì, thậm chí còn từng làm không ít chuyện xấu, nhưng người khác hại nàng ta thì thôi, còn huynh…Nàng ta và huynh không thù không oán, huynh lại động thủ với nàng ta thì nàng ta liền thành người vô tội…”
“Đương nhiên, nếu trước đó huynh đã đánh tiếng với nàng ta rồi, bản thân nàng ta nguyện ý thì ta cũng không có lời nào để nói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây