Miêu thị đã từng gặp nam tử này ở đạo quán nên lúc này khi gặp lại hắn, hồn phách kia lập tức lao ra ngoài, gần như trong nháy mắt đến bên cạnh nam tử kia.
Giọng nói thô ráp của bà ta tràn đầy căng thẳng và hy vọng, bàn tay nắm chặt cánh tay nam tử kia: “Ngươi là Chí Nhi của ta phải không? Chắc chắn ngươi là Chí Nhi của ta rồi, ở đuôi lông mày Chí Nhi của ta có một vết sẹo, lúc thằng bé còn nhỏ không cẩn thận va vào tảng đá bị để lại vết sẹo giống như đúc cái này…”
Nam tử kia cảm thấy hơi khó chịu, cánh tay có chút nặng nề và đau nhức.
Hắn thở hắt ra, nghĩ rằng chắc là mình đọc sách quá mệt mỏi nên đứng dậy đi lại.
Đến khi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia của Tiêu Vân Chước, trong lòng nam tử kia như thắt lại, có một dự cảm không lành.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây