Tiêu Vân Chước đã có ý định mua đất từ lâu, hiện giờ vừa lúc có thời gian rảnh nên Tiêu Vân Chước lập tức bắt tay vào làm.
Tiêu Văn Yến nghe mà ngơ ngác, còn chưa hiểu rốt cuộc đại tỷ muốn làm gì thì kết quả người đã bỏ chạy…
Thân thể cậu lúc này như một phế nhân, cũng không thể động đậy được, chỉ có thể ở lại khách điếm lo lắng không thôi.
Tiêu Vân Chước cũng không vội vàng đi tìm Lương chưởng quỹ mà dẫn Tùng Thúy cùng đi ra khỏi thành. Mặc dù trong mảnh đất kia không có thôn dân sinh sống nhưng cũng phải tìm hương lại của địa phương, nhờ hương lại kiểm tra xem có phải mảnh đất đó vô chủ không rồi mới có thể tiến hành bước giao dịch tiếp theo được.
Mảnh đất này là một ngọn đồi độc lập còn sót lại, đồi thấp và thoai thoải, tuy không thích hợp để trồng trọt nhưng ở trên đó lại mọc rất nhiều cây cao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây