Tiêu Văn Việt quả thực bị Tiêu Văn Dũ chọc cho tức giận vô cùng, chờ sau khi người này đi một lúc lâu, bây giờ mới mở cửa hít thở không khí.
Mà lúc này, trên mặt bàn ngoài sân đã có thêm một cái hộp, mở ra xem, bên trong là mấy cái bút lông mới tinh, Tiêu Văn Việt nhìn vật kia, cũng thoáng có chút sợ run, ánh nắng xuyên qua hàng cây chiếu ra những hình dạng lẫn lộn, chiếu lên trên mặt hắn.
Bánh táo chua năm đó...
Thật sự là hắn thích ăn, chỉ là dù sao đây cũng là đồ mà tổ mẫu và đại ca đưa tới, sau khi mẫu thân nhìn thấy thì thất vọng, tựa như hắn cầm đồ ở bên kia về chính là làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho nên hắn cũng chẳng muốn lại giày vò nữa, trung thực làm con ngoan, cuộc sống sẽ càng bớt lo hơn chút.
Tiêu Văn Việt thở ra một hơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây