Cách đó không xa, Tiêu Văn Việt nghe mấy câu, sau đó không thèm để ý xoay người rời đi. Tiêu Văn Dũ nhìn bóng lưng của nhị đệ, không khỏi cau mày.
Sau khi nói mấy câu với lão thái thái và Tiêu Vân Chước, Tiêu Văn Dũ vội vàng đi gặp Tiêu Văn Việt.
Tiêu Văn Việt đang ngồi ở ghế bập bênh phơi nắng, mắt khép hờ, trong tay cầm một quyển giải thích bảng chữ mẫu.
“Vi huynh vốn tưởng rằng có thể ở lại kinh thành, nhưng không ngờ bệ hạ lại sắp xếp như vậy. Nhưng bây giờ ta phải đi, mọi chuyện trong nhà phải dựa vào đệ rồi.” Tiêu Văn Dũ kiên nhẫn nói.
Tiêu Văn Việt cười khẩy: “Nếu đại ca đi chuyến này mà không trở về, vậy tiểu đệ sau này có thể đắc ý được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây