Mạnh Vịnh Tư không biết võ, chỉ có thể nghe thấy người khác nói loáng thoáng, nhưng nội dung thì hoàn toàn không biết, nhưng Tiêu Vân Chước lại nghe thấy rõ ràng.
Lúc này đám nha hoàn đều đứng bên ngoài nghe lệnh, cũng không thể tới gần, nếu không dù là Tùng Thuý, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện huyên thuyên này.
Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn sang.
Ánh mắt xéo qua cũng có thể nhìn thấy Khương Nguyên, nàng ta vừa mới tới, ngồi ở chỗ cách đây năm sáu hàng.
Khương Nguyên lại còn đổi một bộ y phục, bộ trang phục đẹp đẽ lúc ra khỏi cửa đã hoàn toàn biến mất, bây giờ vô cùng mộc mạc, hốc mắt còn đỏ, sau khi vào chỗ, bên cạnh lập tức có người tò mò lại quan tâm xông tới chỗ nàng ta nhìn, nàng ta cưỡng ép nhếch khóe miệng lên, dáng vẻ ủy khuất lại nhẫn nại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây