“Giao cho ta, lão gia, ngài lui ra sau!”
Ánh mắt Hoàng Thiên Hành trở nên sắc bén, hét lớn một tiếng giậm chân về phía trước. Bụi đất rung chuyển ba lần, nứt ra thành năm cánh!
Tướng quân mặc giáp trụ cầm đại thương thấy thế không khỏi kinh hô: “Hảo thần lực!”
Nói xong, hoa thương trong tay run lên, đâm vào vai Hoàng Thiên Hành. Hắn nhận ra Hoàng Thiên Hành lực lưỡng hơn mình nên dùng kỹ xảo để đối phó.
Hắn lùi lại, đầu thương sáng như tuyết hướng bả vai Hoàng Thiên Hành đâm tới, xé rách quần áo trên người. Cánh tay vung lên, thân thương cong lại như một cây cung lớn quét về phía cổ họng Hoàng Thiên Hành. Hắn cũng là một mãnh sĩ với sức mạnh kinh người!
Nếu bị đòn này đánh trúng, Hoàng Thiên Hành ắt hẳn sẽ bị thương nặng!
Nhưng là cận vệ được Triệu Khang tin tưởng, đệ nhất cao thủ Nguyên Giang huyện, Hoàng Thiên Hành tự nhiên có bản lĩnh. Triệu Khang thấy Điếu ca không có khí chất anh hùng hào kiệt như võ hiệp trong truyện, nhưng những võ sĩ quyền anh kiếp trước cũng không thể là đối thủ của hắn.
Chỉ thấy Hoàng Thiên Hành nhanh chóng bắt lấy thân thương đang rung, khiến vị tướng quân kinh hãi. Hắn muốn rút vũ khí ra cũng đã muộn.
Hoàng Thiên Hành gào thét, dùng một cánh tay nhấc bổng vị tướng quân đầy người giáp trụ lên giữa không trung!
“Tên này càng ngày càng yêu quái!”: Triệu Khang bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa lớn đang mở rộng.
Từ trên cao nhìn xuống cửa lớn, một thanh niên tấm tắc có tiếng, có chút kinh hỉ: “Khá là dũng mãnh, nếu được huấn luyện bài bản, nhất định sẽ trở thành một mãnh tướng trên sa trường!”
“Tiếp tục như vậy sẽ không xuất hiện thương vong chứ?”: Lão giả râu dê bên cạnh lo lắng nói.
Thanh niên cười: “Không sao cả, quên đi, ngươi đi xuống cho hắn vào đi.”
Lão già ừ một tiếng và bắt đầu xuống lầu.
Chỉ trong chốc lát, Hoàng Thiên Hành đã đánh cho vị tướng quân kia gục ngã trên mặt đất. Cán thương đập vỡ kính bảo vệ tim khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Những người còn lại thấy vậy nào còn dám tiến lên.
Ngay khi Hoàng Thiên Hành còn muốn ra tay, một lão giả xuất hiện ở cửa: “Dừng tay!”
Triệu Khang thầm nghĩ: “Còn tưởng phải đợi người ta chết mới chịu ra mặt.”
Lão giả bước ra cửa nhìn Triệu Khang nói: “Triệu đại nhân mời đi.”
“Đi rồi Điếu ca, đừng đánh nữa.” Triệu Khang nói.
Hoàng Thiên Hành bực bội ồ lên một tiếng: “Còn chưa đánh đã nghiền đâu.”
Vừa bước vào Ninh vương phủ, họ đã choáng ngợp bởi những giả sơn, hành lang gấp khúc, hoa viên, đình viện, hồ nước nhân tạo. Tất cả đều toát lên vẻ xa hoa tráng lệ.
Dù từng vào hoàng cung, Triệu Khang cũng không khỏi cảm thán. Hoàng Thiên Hành thì mở rộng tầm mắt, tiến lên vài bước nhỏ giọng nói: “Lão gia, chủ nhân Ninh vương phủ này hình như rất có tiền. Ở địa phương lớn như vậy không phải đều là tham lam chứ?”
Triệu Khang dở khóc dở cười, không giải thích mà chỉ nói: “Đợi lát nữa ngươi đừng nói gì, để lão gia ta lo liệu. Khi đánh người cứ gọi ngươi là được.”
Hoàng Thiên Hành gật đầu.
Lão giả dẫn họ vào một gian đại điện. Triệu Khang chỉ thấy một người thân hình toát lên vẻ quý phái, khí vũ hiên ngang đang đưa lưng về phía mình. Khi người đó xoay người lại, không phải Vương Tam thì là ai?
Cũng không biết có phải là vấn đề gien hay không, cả cẩu nữ nhân Tiêu Linh Lung, thảo bao Tiêu Huyền Sách và người trước mặt này đều sở hữu nhan sắc hơn người.
“Ai nha, Triệu đại nhân ngươi có thể để cho ta hảo chờ a!”: Người đối diện nở nụ cười, sải bước tiến lên.
Triệu Khang không hề cảm kích, sắc mặt trầm xuống: “Ha ha, chờ ngươi còn làm khó dễ ta? Hoàng tử ta còn dám bán cho ăn mày huống chi là vương gia ngươi?”
Lúc này Tiêu Phi Vũ không còn tự xưng là Vương Tam nữa, mà ra vẻ oan uổng: “Triệu đại nhân ngươi oan uổng bổn vương không phải sao?”
“Được, ngài tiếp tục giả ngu đi, Điếu ca chúng ta đi.” Triệu Khang nói xong xoay người lại.
Ninh Vương bối rối, vội vàng tiến lên: “Triệu đại nhân, Triệu đại nhân, ai nha Triệu lão ca! Đừng giận dỗi! Tích cực như vậy làm gì mà chơi! Ta đây không phải tò mò vị tráng sĩ bên cạnh ngươi là ai sao?”
Tiêu Phi Vũ vất vả giữ chặt Triệu Khang, lại nhìn Hoàng Thiên Hành với vẻ mặt bội phục. Hắn đưa tay nện vào cơ bắp rắn chắc của Điếu ca, thốt lên: “Thể trạng này, chậc chậc, hai ba cái đã đánh ngã một bách phu trưởng, không dậy nổi!”
Hoàng Thiên Hành liếc mắt xem thường, chẳng thèm quan tâm đến lời khen ngợi của Tiêu Phi Vũ.
Triệu Khang nhướng mày, thầm nghĩ người này có chút thú vị.
Vội vàng kéo hai người Triệu Khang ngồi xuống, Tiêu Phi Vũ ra lệnh mang rượu trái cây lên, thậm chí còn sắp xếp chỗ cho Điếu ca. Ninh vương cười giơ chén rượu lên nhìn Triệu Khang: “Bổn vương còn tưởng rằng Triệu đại nhân muốn ta tự mình tới cửa, không nghĩ tới cũng đã sớm nhìn thấu thân phận bổn vương.”
Triệu Khang ha hả một tiếng, chỉ nhấp một ngụm rượu mà không nói gì.
Từ khi người này có thể mang mình tùy ý ra vào cục dệt may, lại biết chuyện mình bị Tiêu Linh Lung miễn chức, Triệu Khang liền biết người này có lẽ còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của mình.
Dù sao lúc bị bãi miễn tên này cũng không ở trên triều đình.
Hơn nữa lúc hai người trao đổi chuyện hợp tác, đối phương nói đạo lý rõ ràng, tỏ ra vô cùng thông hiểu về quý tộc, thậm chí cả hoàng tộc. Triệu Khang trực tiếp xác định người này nhất định là một trong số các vị hoàng tử kia.
Lại nhìn tuổi tác của đối phương, cũng chỉ có Ninh Vương Tiêu Phi Vũ là phù hợp.
Suốt nhiều ngày kể chuyện xưa trong thượng thư phòng, Triệu Khang cũng có hiểu biết về các hoàng tộc ngoại trừ tỷ đệ Tiêu Linh Lung.
Tề vương Tiêu Phi Hán, Trần vương Tiêu Phi Đình, Minh vương Tiêu Phi Long cùng với Ninh vương Tiêu Phi Vũ là nhỏ tuổi nhất.
Ngoại trừ Ninh Ngoại ra, ba lão già kia đều đã hơn sáu mươi tuổi. Cũng không biết gia gia của Tiêu Linh Lung già mà kiên định cỡ nào, mới có thể ở thời điểm con nối dõi đều ba bốn mươi tuổi, lại làm ra một Ninh Vương đời cháu không kém bao nhiêu.
Về phần phong ba ngoài cửa hôm nay, Triệu Khang cũng nhìn ra được đối phương đang đùa giỡn mình.
Tai mắt của Ninh vương trong hoàng thành đương nhiên không cần nhiều lời, nói không chừng lúc vào thành hắn sẽ biết. Hơn nữa, Triệu Khang cũng không tin hai thị vệ của Ninh vương phủ lại không có nhãn lực như vậy.
Như vậy ngoại trừ cố ý thì không có cách giải thích nào khác.
Người này, chỉ sợ cũng không thành thật như bề ngoài.
Triệu Khang trong lòng nghĩ, Ninh Vương bên kia đã đang mời hai người nâng chén uống rượu, lại để cho người mang đến vũ nữ Mỹ Cơ để trợ tửu hứng.
Kia một đám thiếu nữ ăn mặc hở hang nhìn Điếu ca là hai mắt sững sờ, thẳng toát ra lục quang. Chúng đã ảo tưởng cùng đối phương sinh hài tử tên là gì, đều sắp đỉnh phá đũng quần.
Vẫn là Triệu Khang nắm giữ, nhiều lắm là ngẫm lại lát nữa dùng tư thế gì.
Đem phản ứng của hai người để ở trong mắt, Tiêu Phi Vũ cũng không có nhắc tới chính sự, tận tình địa chủ không ngừng rót rượu.
Rượu qua ba tuần.
Hoàng Thiên Hành tửu lượng không thắng đã hôn mê bất tỉnh. Tiêu Phi Vũ liền cho người đỡ Điếu ca đi xuống nghỉ ngơi, lúc này mới nhìn về phía Triệu Khang.