“Huynh không giận sao?”
Ngô Niệm Khang, người cầm bầu rượu, chạy theo sau lưng Triệu Khang, nhỏ giọng hỏi.
Triệu Khang thản nhiên nhún vai: “Gọi ta là Triệu cẩu tặc hay Triệu ác ma gì đó, ta nghe mấy chục năm nay rồi, có gì mà phải giận.”
Vừa nói, ánh mắt Triệu Khang đã hướng về phía trước, nơi đặt một hàng tượng đồng. Khác với bức tượng đồng đứng thẳng của hắn – Triệu Ác, những bức tượng này đều đang quỳ gối, cũng chịu cảnh sỉ nhục như nhau.
Triệu Khang nhìn từng bức tượng một, Hoàng Ác, Trương Ác, Cao Ác, Lý Ác, Tôn Ác, Chu Ác, Ngũ Ác, Dương Ác... Hai, ba mươi bức tượng đồng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây