Ngày hôm sau.
Trương Long phái người đi lấy giống, Chu Mãnh dẫn đội nông nghiệp mang theo hai nhánh khoai lang đi nghiên cứu.
Triệu Khang nói được làm được, tìm mập mạp dẫn hắn đi xem đồ sứ. Trong lúc trò chuyện, hắn biết được tên mập mạp là Lâm Thiên, là một thương nhân đồ sứ của Tề quốc.
Dưới sự giới thiệu nhiệt tình và lừa dối của Triệu Khang, mập mạp Lâm Thiên hào phóng mua một nhóm đồ sứ giá trị hơn vạn lượng, tiện thể mang theo năm mươi cân trà.
Đường tiêu Nguyên Giang huyện tiêu thụ tốt, nhưng giá cả không rẻ. Triệu Khang giảm giá 80% cho mập mạp khiến hắn cảm giác mình kiếm lời lớn, thiếu chút nữa lôi kéo Triệu Khang kết nghĩa anh em.
Kho bạc thu được hơn một vạn lượng bạc khiến tâm trạng Triệu Khang vui vẻ thêm vài phần. Suy nghĩ một chút, hắn gọi Trương Long đến.
“Ngươi kiểm kê bạc trên sổ sách một chút, lưu lại phí tổn cần thiết, những thứ khác đều mang đến tiền trang đổi thành ngân phiếu cho ta. Mẹ nó, bị gõ trúc một lần không thể có lần thứ hai.”
Triệu Khang hừ một tiếng. Tuy nói rất khó chịu cẩu nữ nhân, nhưng nói cho cùng đối phương chung quy là hoàng đế, nếu một đạo thánh chỉ xuống để cho mình đem tất cả bạc nộp lên trên vậy có thể là vui vẻ!
Hắn vừa dặn dò xong liền có người cầm một phong thư, kích động tìm đến: “Lão gia có thư của ngài.”
“Thư của ta? Lạc khoản là ai?” Triệu Khang hỏi.
“Là một người tên là Vương Tam.”
“Tên này gửi thư nhanh như vậy.”
Triệu Khang vội vàng nhận lấy phong thư nhìn thoáng qua. Thư do Vương Tam tự tay viết, nói là đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Triệu Khang mang theo hương da ngọc tới cửa, đến lúc đó hai huynh đệ liên thủ hung hăng kiếm được một khoản.
Chỉ là nhìn văn tự trên thư, Triệu Khang đều có thể nhìn thấy một bộ mặt tham lam!
“Đúng là một tên thiếu kiên nhẫn.”
“A!”
Triệu Khang lập tức rống lên một tiếng: “Trương Long!”
“Lão gia ở đây!”
Triệu Khang: “Hương da ngọc đều trang bị tốt?”
“Đều tốt rồi, trọn vẹn năm xe ngựa!”
Triệu Khang: “Mang theo mười cái công nhân cùng lão tử xuất phát, đi đế đô giết heo!”
Mỗi chiếc xe ngựa đi theo hai người. Lần này dẫn đội đi theo Triệu Khang là nha dịch Hoàng Thiên Hành, một trong những tâm phúc của hắn, chủ yếu phụ trách chuyện trong nha môn.
Hắn là một người cao lớn vạm vỡ, oai phong lẫm liệt như Trương Phi, cũng là võ sư số một Nguyên Giang huyện, có thể hạ gục mười người chỉ trong một đòn.
Khác với Trương Long cẩn thận, Hoàng Thiên Hành tuy thô kệch nhưng lại vô cùng trung thành với Triệu Khang.
Vì lần này là giao hàng cho Thượng Đế Đô, Triệu Khang lo xảy ra bất trắc nên mang theo vị cận vệ này.
“Lão gia, nghe nói nữ nhân đế đô đều rất xinh đẹp, có phải thật không?”: Hoàng Thiên Hành ngây ngô hỏi.
Triệu Khang dựa vào cửa thùng xe: “Cũng tầm thường thôi, chẳng phải đều là một đầu hai tay. Sao ngươi lại nhớ nữ nhân?”
Lâu rồi Triệu Khang không để ý đến chuyện phụ nữ, nhưng trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Sao lại nghĩ đến người này!
Hoàng Thiên Hành gãi đầu cười ngây ngô: “Cũng không phải, chỉ là các huynh đệ đều có vợ. Mẹ ta nghe nói lần này ta đi theo lão gia, nên dặn dò lão gia giúp ta tìm mối hôn sự.”
“Chậc chậc chậc, với thân hình như ngươi, e rằng không có bà nương nào chịu được.” Nhìn thân hình như núi của Hoàng Thiên Hành, Triệu Khang cảm thấy hơi áp lực.
“Đúng vậy, lão gia không biết đâu, trước đây khi ngài chưa về, lão Hoàng đi Di Hồng viện, khiến các cô nương sợ hãi không dám tiếp khách, còn không lấy tiền. Bây giờ mọi người đều gọi hắn là Điếu ca.”: Người trên xe ngựa bên cạnh cười nói.
“Mạnh mẽ như vậy!”
Triệu Khang kinh ngạc nhìn đũng quần của Hoàng Thiên Hành.
Hán tử như tháp sắt nhất thời đỏ mặt, người bên cạnh càng vui vẻ: “Điếu ca đừng ngại, không nói với lão gia thì làm sao tìm vợ cho ngươi?”
“Đi đi đi, cút sang một bên, muốn trêu chọc ta à!”
Hoàng Thiên Hành tức giận, người bên cạnh càng vui vẻ, Triệu Khang ở một bên nhìn cũng không ngăn cản, cảm thấy có chút thản nhiên.
Họ đi đường thong thả vì mang theo hàng hóa, mất năm ngày mới đến đế đô.
Triệu Khang cũng không kiêng kỵ gì. Dù sao cẩu nữ nhân chỉ muốn hắn nhàn rỗi ở nhà, chưa chắc đã cho hắn làm việc. Hơn nữa, nếu có việc thật thì còn có Vương Tam chống đỡ.
“Điếu ca đi theo ta, những người khác ở yên ổn trong khách sạn, coi chừng hàng hóa. Nếu dám gây chuyện thị phi, ta sẽ lột da các ngươi!”
“Biết rồi, lão gia!”
Mọi người đáp lại, chỉ có Hoàng Thiên Hành hơi không vui vì Triệu Khang cũng gọi hắn bằng ngoại hiệu.
Vào nội thành, Triệu Khang hỏi đường rồi đi về hướng bắc, đến một tòa phủ đệ tráng lệ.
Chỉ riêng hai pho tượng sư tử đá cao gần hai mét đã đủ để biểu hiện sự bất phàm của chủ nhân phủ đệ, chớ nói chi là ba chữ to viết trên bảng hiệu: Ninh vương phủ.
Ninh Vương Tiêu Phi Vũ, dòng dõi hoàng thất hiển hách.
“Đứng lại, kẻ nào!”
Thấy Triệu Khang định dẫn người lên bậc thang, thị vệ canh cổng hiển nhiên không cho phép. Triệu Khang thản nhiên nói: “Ta là Triệu Khang, Ninh vương triệu ta đến.”
“Tên nhà quê nào dám xưng nhận quen biết Ninh Vương điện hạ?”: Thị vệ châm chọc, ánh mắt khinh miệt hiện rõ.
Triệu Khang khẽ nhíu mày. Hoàng Thiên Hành bên cạnh nghe lão gia bị thị vệ giữ cửa coi thường như vậy, tức giận tiến lên một bước, “Ngươi nói ai là nhà quê!”
Cái thân hình cao gần hai mét, nặng hơn hai trăm cân của hắn tạo áp lực không hề nhỏ. Thị vệ rõ ràng có chút khí thế yếu đi, nhưng vẫn cố gắng nói: “Ta nói các ngươi đấy, đây là Ninh vương phủ, các ngươi muốn động thủ sao?”
Hoàng Thiên Hành trừng mắt nhìn Triệu Khang rồi cúi người thấp giọng hỏi: “Lão gia, Ninh vương quan này lớn hay không?”
Hắn tuy là nha dịch, nhưng tầm mắt cũng chỉ giới hạn như vậy. Lớn nhất quan mà hắn từng gặp qua chính là Triệu Khang, là một thô nhân, căn bản không biết Ninh vương là khái niệm gì.
Triệu Khang thản nhiên nói: “Không lớn.”
“Vậy ta đây sẽ động thủ!”
“Lên đi Điếu ca.” Triệu Khang cười thầm. Nếu đối phương muốn chơi thì chơi với hắn cho xong.
Hoàng Thiên Hành lập tức tiến lên một bước, không đợi thị vệ kịp phản ứng, đã giáng một bạt tai trời giáng. Triệu Khang thậm chí có thể cảm nhận được gió sinh ra từ cú vung tay của Hoàng Thiên Hành! Có thể thấy được một cái tát này nặng bao nhiêu!
Quả nhiên.
Tên thị vệ kia tức giận cũng không kịp rên một tiếng đã bay ra ngoài, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, mặt sưng lên như đầu heo.
“Chết tiệt!”
Một tên thị vệ khác hoảng sợ, vội vàng rút đao ra uy hiếp, nhưng Hoàng Thiên Hành đâu quan tâm nhiều như vậy, tiến lên lại giáng một cái tát khiến tên thị vệ va vào cánh cửa lớn, rung chuyển cả cánh cửa.
Triệu Khang nhìn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lực đạo của lão Hoàng lại mạnh hơn không ít!
Đại môn lúc này đột nhiên mở ra, mười mấy tên thị vệ mang đao vọt ra, người cầm đầu mặc giáp trụ, uy nghi như một dũng tướng trong quân, tay cầm một cây trường thương.
“Ai dám ở chỗ này hành hung!”
Con mẹ nó, chơi trò gì vậy? Triệu Khang nhìn thoáng qua nội bộ Ninh vương phủ, hơn mười tên thị vệ đảo mắt đã vây quanh bọn họ, khiến da đầu Triệu Khang cũng tê dại.
“Đại ca, ngươi làm được không?”