“Đợi một chút! Đợi một chút!”
Triệu Khang vốn đã có chút mơ màng vì rượu, đẩy mập mạp bên cạnh ra, gọi phu xe A Nhị khiến hai người có chút mơ hồ.
Triệu Khang cũng mặc kệ, vội vàng dụi dụi mắt, nhìn A Nhị cùng mập mạp đang cầm cái gọi là dã sơn sâm, trong lòng khó tin: “Đem đồ trong tay ngươi cho ta xem.”
“Ngươi muốn?”
Xa phu A Nhị tiện tay đưa cho Triệu Khang củ nhân sâm hắn đào được trên đường đi.
Nhìn kỹ đồ vật trong tay, ánh mắt Triệu Khang dần dần trở nên kinh hỉ: “Giống như vậy!”
Nói xong, hai tay dùng sức bẻ một cái, bẻ củ nhân sâm của A Nhị thành hai đoạn, lộ ra màu vàng trắng bên trong. Vừa nhìn màu sắc này, không nói hai lời, Triệu Khang trực tiếp cắn một miếng.
Vị hơi chát, mang theo vị ngọt nhàn nhạt!
Đúng rồi! Là nó!
Triệu Khang kích động muốn nhảy dựng lên, rượu cũng đã tỉnh, túm lấy phu xe A Nhị: “Nói mau thứ này ngươi từ đâu tìm được!”
Xa phu A Nhị là một người thành thật, bị một người xa lạ níu lấy như vậy, sợ tới mức nói không ra lời, vội vàng nhìn về phía mập mạp bên cạnh cầu cứu.
Mập mạp uống không ít, lúc này còn có chút choáng váng, vội đối Triệu Khang nói: “Huynh đệ, huynh đệ ngươi trước đừng nóng vội, đồ chơi này là cái gì?”
“Cái quái gì sâm núi, đây là...!”
Lời còn chưa nói xong, Triệu Khang cũng ý thức được mình có chút thất thố, ổn định tâm tình lại, nói muốn mời mập mạp cùng phu xe ăn một bữa cơm. Sau đó, không quản hai người có đáp ứng hay không, kéo họ tới Phong Nguyệt lâu.
“Ơ, lão gia đến rồi!” – Ông chủ Phong Nguyệt Lâu thấy Triệu Khang vội vàng đến nghênh đón.
“Đừng nói nhảm, rượu ngon đồ ăn ngon đắt tiền mang lên, lão tử muốn mời khách.”
Nhìn thấy Triệu Khang trong lòng kích động, bảo ông chủ nhanh chóng đi chuẩn bị, mình thì kéo mập mạp và A Nhị, giống như sợ hai người chạy mất.
Mãi cho đến khi lên bàn, mập mạp hai người còn có chút mơ hồ.
Triệu Khang rửa mặt, lúc này mới đi tới cầm lấy củ nhân sâm bị bẻ thành hai nửa trên bàn, nhìn lên. So với kiếp trước nhìn thấy thì nó nhỏ hơn một chút, chỉ có hai ngón tay lớn nhỏ, thoạt nhìn bị đào ra có đoạn thời gian, thân thể có chút khô quắt.
Không có gì ngạc nhiên khi nó bị nhầm lẫn với sâm núi.
Nghĩ vậy, Triệu Khang cười nhìn về phía phu xe có chút đứng ngồi không yên, lại nhìn mập mạp, mở miệng: “Lão ca, đại ca này là phu xe của ngươi?”
Mập mạp ừ một tiếng, lúc này còn mơ hồ. Lúc trước ở thanh lâu rất hợp ý với Triệu Khang, hắn cũng không sợ, hỏi: “Lão đệ ngươi biết thứ này?”
Triệu Khang gật đầu: “Biết, ta tìm nó đã lâu, các ngươi là ở đâu đào được?”
Mập mạp nghe nói, bản tính thương nhân toát ra, nhìn Triệu Khang có chút tò mò: “Thứ này, có phải hay không sơn sâm?”
Vậy Triệu Khang có thể cho hắn biết?
Lắc đầu cười nói: “Đây không phải sơn sâm, bất quá cũng là một loại dược liệu. Trong nhà ta có người sinh bệnh đang cần.”
Mập mạp nghe vậy liền mất đi hứng thú. Nếu là sơn sâm thì còn có giá trị, dù sao nhân sâm ngoài làm dược còn có thể làm thuốc bổ.
Dưới sự gợi ý của mập mạp, xa phu A Nhị mới mở miệng nói với Triệu Khang nguồn gốc của củ sâm này.
Trước khi tiến vào Càn quốc, họ đi qua một mảnh đất hoang. Xa phu vì cấp bách nên đi vệ sinh và vô tình đào được củ sâm này. Xa phu không biết nhiều, tưởng rằng đây là lão sơn sâm nên trân trọng giữ lại.
Tuy nhiên, mấy ngày nay đi theo mập mạp ở Càn quốc dạo chơi, hỏi khắp nơi,
từ các Địa Dược Thương đều nói không biết. Chậm rãi, họ cũng hết hy vọng. Vừa rồi nếu không phải Triệu Khang hỏi, A Nhị cũng muốn vứt nó đi.
“Mẹ nó, may mà tên này không vứt, bằng không lão tử còn phải tìm tới bao giờ!”
Triệu Khang trong lòng vui như nở hoa. Hỏi rõ địa điểm tìm thấy, hắn trở nên vội vàng.
Đây chính là thứ tốt! Sản lượng lớn, chỉ cần trồng trên đất bằng dây leo. Kiếp trước, một người tên Trần Chấn Long từ đảo Lữ Tống đã bí mật mang khoai lang về Hoa Hạ, mới khiến cho Hoa Hạ có loại cây này.
Khoai lang có thể chế biến thành nhiều món ăn ngon: hấp, chiên, nướng, đều rất nnngon. Nó là thần khí trong thời kỳ đói kém, có thể làm món chính, nếu ăn chán còn có thể chế biến thành tinh bột.
Ngay cả lá cây cũng có thể ăn, thậm chí có thể làm thức ăn gia súc nuôi súc vật. Có thể nói, cả cây khoai lang đều là bảo bối.
Lúc trước khi Triệu Khang mới tiếp nhận Nguyên Giang huyện, nếu có khoai lang, có lẽ sẽ không có nhiều người chết đói như vậy.
Chỉ cần có khoai lang, với kỹ thuật trồng trọt tốt và đủ đất, Triệu Khang có thể dùng Nguyên Giang huyện nuôi sống toàn bộ Giang Lăng phủ!
Còn lo lắng gì lương thực!
Chỉ có sản lượng lương thực dồi dào mới có thể giải phóng một lượng lớn lao động, có lực lượng lao động dồi dào mới có thể mở rộng quy mô sản xuất.
Triệu Khang rất rõ ràng điểm này, cho nên những năm gần đây vẫn phái người khắp thế giới tìm kiếm khoai lang.
“Sẽ tốt hơn nếu tìm thấy khoai tây, thứ này tốt hơn nhiều so với bất kỳ thứ gì khác.”
Triệu Khang trong lòng nghĩ. Mập mạp và xa phu không quan tâm lắm đến củ sâm. Sau khi rượu và thức ăn được mang lên bàn, nghe lão bản xưng hô, họ mới giật mình nhận ra Triệu Khang chính là quan huyện Nguyên Giang.
Cả hai đều có chút giật mình.
“Ai nha, Triệu đại nhân thật sự là không nghĩ tới a, mập mạp ta đây thật sự là có mắt không biết Thái Sơn, ở đây bồi tội cho ngươi.”
Sau khi uống chén canh giải rượu, mập mạp tỉnh táo lại không ít, vội vàng cáo tội.
Triệu Khang trong lòng buồn cười. Nói nghiêm túc thì hắn hiện tại ngay cả chức huyện lệnh Nguyên Giang cũng không có, bởi vì cẩu nữ nhân đã tước hết chức vụ của hắn.
Tuy nhiên, loại chuyện này hắn không nói, người Nguyên Giang huyện cũng sẽ không biết.
“Không có việc gì không có việc gì, ta còn phải cảm tạ các ngươi mới đúng. Các ngươi không phải muốn mua đồ sứ sao, ngày mai ta để cho người mang các ngươi đi xem, hết thảy 80%!”
Tâm tình tốt, Triệu Khang cũng trở nên hào phóng.
Mập mạp vừa nghe nhất thời kích động tột đỉnh. Lúc trước ở chung cũng cảm thấy Triệu Khang là một người rất dễ nói chuyện, lúc này lại lôi kéo Triệu Khang uống ba chén lớn.
Hai người mập mạp trở về nghỉ ngơi, Triệu Khang mang theo hai đoạn khoai lang chạy về nha môn, để Trương Long suốt đêm đi gọi mấy người giỏi trồng trọt trong huyện.
“Lão gia, đây là cái quái gì vậy?”
Mấy hán tử mắt mở to trừng trừng nhìn thứ mà Triệu Khang đang gặm nhấm.
“Đây chính là thứ tốt! Năm đó, nếu có thứ này, huyện chúng ta làm sao còn có người chết đói?”
Triệu Khang giới thiệu cho mọi người biết về thứ này. Nghe nói, chỉ một mẫu đất trồng loại cây này có thể thu hoạch được đến vài trăm cân, những người nông dân lão luyện đều kinh ngạc.
Thế giới này không có phân hóa học, một mẫu đất trồng lúa mì đạt sản lượng hai trăm cân đã được coi là tốt.
“Chu Mãnh.” Triệu Khang gọi tên một người, đối phương vội vàng đáp lời.
Triệu Khang nói: “Ngày mai, mỗi nhà các ngươi triệu tập một người nông hộ, thành lập một đội nông nghiệp để nghiên cứu kỹ cách trồng loại cây này. Trương Long, ngày mai phái người đi mang mầm về cho ta với tốc độ nhanh nhất. Chu Mãnh, ngươi nhớ kỹ rằng loại cây này không chịu lạnh.”
“Hiểu rồi!”
Tất cả mọi người đều hăng hái, mong muốn được làm việc này ở huyện Nguyên Giang.