“Qua Từ Châu, vào Hán Châu có ngọn núi Lạc Long, phụ mẫu của nàng được chôn cất ở đó. Đến lúc đó, ta sẽ đưa nàng đi tế bái, cũng để Quan Hải biết ta không phụ lòng mong đợi của hắn.”
Lúc này, Ngô Tuyết Tình im lặng nãy giờ mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Triệu Khang hỏi ngược lại: “Ta thì sao?”
“Ngươi vì Càn Quốc mà vất vả, bây giờ lại vì Cảnh Quốc mà bận tâm, sau này còn phải quay về Càn Quốc, làm thanh đao treo lơ lửng trên đầu vô số người.”
“Cả đời này ngươi đều sống vì kỳ vọng của người khác, vậy còn bản thân ngươi thì sao?” Ngô Tuyết Tình trầm giọng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây