Đêm buông xuống thảo nguyên, khung cảnh đẹp đến nao lòng.
Bầu trời đêm đầy sao như chỉ cần đưa tay là chạm tới. Một dáng người mảnh khảnh bước xuống từ cỗ xe ngựa, nhìn về phía hai người đang ngồi tựa vào nhau trong bụi cỏ.
“Triệu Khang, dì Hồng Tuyết.” Nàng khẽ gọi.
Triệu Khang quay đầu lại, râu tóc đã điểm bạc, mái tóc hơi rối bời, giọng nói pha chút bất lực: “Tuyết Tình, đã bảo bao nhiêu lần rồi, gọi ta là cha nuôi, hoặc là cha.”
Mẹ của Tuyết Tình, Uyển Thanh, là một phụ nữ có dung mạo bình thường. Vì vậy, Ngô Tuyết Tình rõ ràng là thừa hưởng gen của Ngô Quan Hải.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây