“Triệu Khang, huynh khóc sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên sau lưng. Triệu Khang đang cõng Công Tôn Vân Tú, đáp: “Không, mưa đấy.”
“Ra là vậy, hại ta tưởng mặt mình ướt.”
Nàng khẽ cười, má áp vào lưng hắn: “Hình như trên đường đến đây có một ngôi miếu hoang, cách đây không xa, chúng ta đến đó đi.”
“Ừ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây