Tiếng chuông ngựa leng keng vang vọng, in hằn dấu móng trên nền đất vàng.
Khói thuốc lào phả ra từ miệng, Triệu Khang nhàn nhã ngồi trên xe ngựa. Lúc này bọn họ đã ra khỏi địa phận nước Càn, muốn đến Dương Châu theo như phân chia thì ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng nữa.
Cánh cửa xe mở ra, Tào Bạch Lộ vịn vai Triệu Khang rồi ngồi xuống, nghiêng người dựa vào lòng hắn.
Triệu Khang vẩy tàn thuốc, cho xe ngựa đi chậm lại để tránh xóc nảy, mỉm cười hỏi: “Sao nàng không nghỉ trong xe? Chẳng lẽ ngột ngạt quá?”
Tào Bạch Lộ lắc đầu, vòng tay ôm lấy Triệu Khang, cười nói: “Sợ chàng buồn, nên ra đây bầu bạn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây