Sau khi Vân Điển rời đi, Lý tiên sinh nhìn về phía Công Tôn Vân Tú: “Viện trưởng, không ngờ nước Càn này lại có nơi được xem là chốn đào nguyên như vậy.”
“Chính vì thế mà ta mới muốn đến xem.” Công Tôn Vân Tú ừ một tiếng, tháo khăn che mặt xuống, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, hương vị này thật sự không tồi!
Lý tiên sinh lại nói: “Thứ đường trắng này, trước đây ta từng thấy trong tay một thương nhân, không ngờ lại có xuất xứ từ huyện Nguyên Giang này. Đường trắng ở nước Chu ta một cân bán được hai lượng bạc mà còn là có tiền cũng khó mua.”
“Không chỉ có vậy.”
Công Tôn Vân Tú nhẹ giọng nói: “Khu công nghiệp của huyện Nguyên Giang không chỉ sản xuất ra những sản phẩm có giá trị cực cao, mà còn có thể giải quyết được vấn đề việc làm cho rất nhiều người dân thất nghiệp ở huyện Nguyên Giang.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây