Đối với Triệu Khang, hoàng cung cấm địa cũng chẳng khác gì phòng khách nhà mình.
Dưới bầu trời đầy sao, bước đi trên con đường lớn trong hậu cung, Triệu Khang nhớ lại lời Phương Thiệu nói lúc trước.
“Bệ hạ ra tay đánh cho điện hạ một trận nhừ tử, may mà điện hạ nhanh trí giả vờ ngất xỉu.”
“Nếu không thì bây giờ e rằng đã không chỉ là chuyện mặt mũi bầm dập.”
Nhìn về hướng Đông cung, Triệu Khang nắm chặt tay đập vào ngực mình, thầm nghĩ: “Đa tạ huynh đệ, ân tình này Triệu mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây