“Công công không cần như vậy, nếu không phải vì chuyện này, ta thật không biết giang hồ Đại Càn lại cuồng ngạo đến thế.”
Triệu Khang cười nhẹ, cầm lấy một cái chén mới, rót một chén trà. Hắn đến Bình Thành đã được năm ngày, bỏ ra mười lượng bạc thuê căn nhà nhỏ này.
Phương Thiều tiếp nhận chén trà, thở dài: “Việc này cũng có thể dự đoán được, không giấu quốc sư, từ khi ngài để lão nô chưởng quản Cẩm Y Vệ...”
“Lão nô đã nghĩ đến việc phải chấn chỉnh thế lực giang hồ, thu nạp những võ giả ngày thường đánh đánh giết giết trên giang hồ kia để sử dụng, thời gian này cũng có chút thành quả, đã thu phục được không ít võ giả, tuy rằng cảnh giới đều không cao, nhưng cũng coi như có thể dùng được.”
“Chỉ sợ là có người hữu tâm đã phát giác được điểm này, cho nên mới muốn mượn chuyện Trịnh Huyền để giở trò.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây