Lời nói vừa dứt, cả triều đình bỗng chốc chìm trong sự kinh hoàng. Ánh mắt mọi người đổ dồn về một người: Hộ quốc công Từ Ninh!
Từ Ninh bàng hoàng, trừng mắt nhìn Triệu Khang. Đầu óc lão bỗng hiện lên câu chuyện mà thằng con mình kể lại cách đây vài ngày. Chỉ biết người đó họ Triệu, không rõ tên.
Trong nháy mắt, lòng Từ Ninh rối như tơ vò, không biết nên làm gì. Con trai mình giam giữ trong đại lao, hóa ra lại là Quốc Sư Càn Quốc!
Đây chẳng phải là muốn mạng già của mình sao!
Từ Ninh không biết nói gì, Thái tử Ngô Quan Hải vội vàng đứng ra, giọng nói vừa cung kính vừa lo lắng: “Quốc sư đại nhân vì sao lại có lời nói kinh hoàng như vậy? Từ Khánh đã đắc tội gì với Quốc sư đại nhân? Quan Hải xin thay mặt đền tội.”
Hộ Quốc Công nhìn Thái tử điện hạ với ánh mắt đầy cảm kích. Không hổ là Thái tử từ trước đến nay luôn nhân hậu.
Triệu Khang thu hồi nụ cười, thản nhiên nói: “Từ Khánh không chỉ đắc tội ta, mà còn là vũ nhục Đại Càn!”
Lời nói này vừa vang lên, khiến cả bá quan văn võ đều cảm thấy bất an.
Ngô Như Long nhìn về phía Diệp Hồng Tuyết, trong mắt tràn đầy hoang mang, không biết chuyện gì đã xảy ra. Diệp Hồng Tuyết chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, không biết nên làm gì. Nàng lại một lần nữa chứng kiến bản tính “có thù tất báo” của Triệu Khang.
Nếu ngay từ đầu Triệu Khang đã đề xuất muốn giết Từ Khánh, e rằng với địa vị Hộ quốc công và công lao của Từ Ninh đối với Cảnh quốc, Ngô Như Long và một số đại thần khác sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhưng Triệu Khang đã vạch rõ lợi ích của việc kết minh lần này, đồng thời hứa hẹn sẽ cùng chia sẻ khoáng mạch và kỹ thuật chế tạo đao kiếm mới.
Vì vậy, dù Hộ Quốc Công có quyền lực thế nào, những quan viên không ưa Từ Ninh hoặc trung lập đều mong muốn Từ Khánh chết! Để xoa dịu cơn giận của Triệu Khang, tránh cho việc kết minh dang dở.
Lần này, Ngô Quan Hải cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi câu nói “vũ nhục Đại Càn” của Triệu Khang khiến hắn vô cùng lo sợ.
May mắn là hoàng đế vẫn còn, Ngô Như Long do dự một chút rồi hỏi: “Quốc sư, có thể kể lại cụ thể hơn không? Trẫm nhất định sẽ cho quốc sư một công đạo khi biết được đầu đuôi sự việc.”
Triệu Khang nhàn nhã cười một tiếng, không hề tỏ ra bực bội, liền kể lại chuyện mình đến doanh trại Lang Sơn bị Từ Khánh bắt giữ và đánh đập một cách vô cớ.
Nhiều người nhếch mép, nhìn Từ Ninh với ánh mắt thương hại. Con trai thứ ba của Hộ Quốc Công quả thật to gan!
Vài năm trước, hắn ta đã từng muốn cưỡng đoạt Diệp Hồng Tuyết, bị đánh gãy chân thứ ba(tiểu JJ), trở thành thái giám không ra nam cũng chẳng ra nữ.
Lần này còn ác hơn, trực tiếp đánh đập Quốc Sư Càn Quốc một trận rồi nhốt vào đại lao.
Đây chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao!
Ngô Như Long trợn tròn mắt nhìn Triệu Khang đang đứng giữa đại điện. Triệu Khang bình tĩnh nói: “Ta cùng Diệp đại nhân đến đây để buôn bán, giải quyết vấn đề sinh lý cho nữ binh quý quốc và kết minh. Không ngờ lại nhận được sự đối xử như vậy. Cảnh Đế bệ hạ, xin hỏi Cảnh quốc còn có vương pháp hay pháp luật?”
Diệp Hồng Tuyết cũng không giả ngây, gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Thần nghe nói nên vội vàng đến Lang Sơn đại doanh để cứu Quốc Sư cùng tùy tùng. Khi nhìn thấy Quốc Sư đại nhân đầy thương tích, bị tra tấn, thần đã xử tử ngay những kẻ tham gia thi hành hình. Tuy nhiên, Từ Khánh đã kịp thời trốn khỏi Lang Sơn đại doanh.”
Hộ quốc công Từ Ninh run rẩy, nhìn về phía Triệu Khang. Hắn biết rằng nếu không làm gì để cứu con trai, con trai hắn sẽ chết chắc. Hắn vội vàng nói: “Quốc sư đại nhân.”
“ Mời nói.” Từ phản ứng của mọi người, Triệu Khang biết người đàn ông hơn 50 tuổi này chính là cha của Từ Khánh.
Từ Ninh vội vàng nói: “Cẩu tử hỗn xược dám xúc phạm Quốc Sư đại nhân, lão hủ xin lỗi Quốc Sư đại nhân ở đây. Kính xin Quốc Sư đại nhân tha mạng cho khuyển tử. Lão hủ nguyện bồi thường tất cả cho Quốc Sư đại nhân.”
Lời nói của hắn vô cùng thành khẩn, nhưng Triệu Khang vẫn kiên định lắc đầu, thản nhiên nói: “Từ đại nhân, nếu ta Triệu Khang tự mình đến đây, vậy thì không sao cả, bồi thường cũng được. Tuy ta đã từng trải qua những chuyện bị sỉ nhục thế này, nhưng mà...!”
Triệu Khang lạnh lùng nói: “Ta lần này đến đây là để kết minh. May mắn là lúc ấy ta không mang theo minh thư bên người, mà là để ở hành lý.”
“Nếu sau khi bị Từ Khánh ném vào đại lao, minh thư bị phát hiện, Từ đại nhân, ngươi nghĩ ta Triệu Khang còn có thể đứng ở đây nói chuyện với ngươi ư?”
Từ Ninh im lặng. Hắn rõ ràng biết con trai mình là người như thế nào. Nếu như đúng như Triệu Khang nói, con trai hắn không còn đường sống.
Như vậy Từ Khánh tuyệt đối sẽ xuống tay hủy thi diệt tích, coi như Triệu Khang chưa từng tới.
Làm sai thì phải gánh vác, có chút sai thì không bù đắp được, làm thì phải chịu trách nhiệm.
Triệu Khang từ trong tay áo lấy ra minh thư, nhìn về phía Ngô Như Long nói: “Bệ hạ, minh thư nước ta ngay tại đây, Từ Khánh không chết minh thư này phế bỏ!”
“Quốc sư đại nhân ngàn vạn lần không thể!” một quan viên vội la lên.
Tể tướng Trần Giai im lặng không lên tiếng, lúc này lên tiếng bất kể nói gì cũng phải đắc tội với người khác.
Ngô Như Long thở dài, lại nhìn Hộ Quốc Công Từ Ninh hai bên tóc mai nổi sương vì nước dốc sức cả đời.
Cố gắng cuối cùng: “Quốc sư đại nhân, sự tình nếu đã xảy ra, trẫm tự nhiên muốn cho ngươi một cái công đạo, trẫm có thể hứa hẹn hôm nay liền đánh gãy Từ Ninh hai chân, để cho hắn vĩnh viễn không cách nào lại rời khỏi phủ đệ một bước.”
“Nhưng thỉnh quốc sư đại nhân lưu lại một cái tàn mệnh, như thế nào?”
Triệu Khang vẫn lắc đầu như trước, quan viên hộ quốc công Từ Ninh nhịn không được.
“Triệu Khang ngươi không cần quá được voi đòi tiên rồi, ngươi không phải...?”
“Nếu kết minh không thành, ngươi trở về ăn nói như thế nào với Nữ Đế?”
“Ngươi đang dạy ta làm việc à?” – Triệu Khang cười.
Thái tử cùng Cảnh Đế sắc mặt biến đổi lớn, lập tức giận dữ mắng mỏ quan viên kia: “Câm miệng!”
Triệu Khang lại đem lời nói ra: “Triệu Khang ta sở dĩ nói để Nữ Đế bệ hạ cùng quý quốc kết minh, hoàn toàn là bởi vì Diệp Hồng Tuyết Diệp đại nhân.”
“Nếu không, ta Triệu Khang hoàn toàn có thể đi Tề quốc thậm chí là Đại Chu!”
Chúng quan viên sắc mặt một bên, Triệu Khang hừ lạnh nói: “Không phải Càn quốc ta cần Cảnh quốc, mà là quý quốc cần Càn quốc ta!”
“Hôm nay trước hoàng hôn, Từ Khánh không đến trước mặt ta chịu chết, ta liền trở về Càn quốc, mong bệ hạ thứ tội. Tàu xe mệt nhọc, Triệu Khang có chút mệt mỏi, cáo lui.”
“Đứng lại!”
Thấy Triệu Khang muốn rời đi, một người nhịn không được nói: “Triệu Khang ngươi không khỏi quá coi thường Cảnh quốc ta như không có gì! Minh này ngươi không ký cũng phải ký, nếu không ngươi đi không ra khỏi tòa đại điện này!”
Triệu Khang cười ha ha: “Ngươi có thể thử xem, Càn Quốc Quốc Sư chết trên đại điện triều hội quý quốc, chắc hẳn cũng là chuyện thú vị.”
“Ta Triệu Khang dám đến sẽ không sợ ngươi uy hiếp, đến lúc đó ngươi hảo hảo xem, xem Nữ Đế bệ hạ có thể hay không dấy binh, đánh hai nước tan thành mảnh nhỏ!”
Đều không có Ngô Như Long cho phép, Triệu Khang liền phất tay áo rời đi, lưu lại quan lại mộng bức.
Đây cũng quá cuồng quá kiêu ngạo!