Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 183: Nước cạn vương tám nhiều

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù bị hoàng tử điện hạ tát mười mấy cái, còn bị đâm một đao, nhưng Liễu tứ gia thường tự xưng là lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, lại là một người cầm lên được buông xuống được.

Không nói Triệu Khang để cho hắn làm lão tứ của Thập Tam thái bảo, chỉ là nghe Triệu Khang nói để cho hắn ngày mai vào nội thành Tây Trực Môn đi giao tiền.

Liễu Tuyền cũng ý thức được mấy người Triệu Khang thân phận không đơn giản, bởi vì có thể ở nội thành, có bất động sản trong đó tuyệt đối không phải người bình thường.

Cái khác không nói, liền nói mình ở đây ngoại thành lăn lộn hơn hai mươi năm, từ một tên côn đồ biến thành bây giờ Liễu tứ gia, gia sản không nói nhiều nhưng một hai vạn lượng vẫn là có.

Nhưng trước tiên phải vào nội thành?

Đừng nghĩ!

Nơi đó không phải là quan thì không phải là thương nhân cự phú, không phải hắn có thể dính dáng.

Nghĩ tới, tâm tư Liễu Tuyền trở nên linh hoạt, tùy tiện băng bó vết thương một chút, liền lết cái chân què đi tới trước mặt bọn Triệu Khang xoa xoa tay, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Làm lão đại nhiều năm như vậy đột nhiên trở thành tiểu đệ của người khác, dù sao cũng phải có một quá trình thích ứng không phải sao?

Triệu Khang thấy hắn có lời muốn nói, liền thuận miệng nói: “Có gì cứ nói thẳng.”

Liễu Tuyền lúc này mới nói: “Cái kia, ngài xem ta dù sao cũng phải biết mình theo ai không phải?”

Triệu Khang cùng hoàng tử điện hạ nhìn nhau cười, người này cũng không ngốc.

Chỉ vào hoàng tử điện hạ, Triệu Khang nói: “Vị này chính là lão đại của Thập Tam Thái Bảo chúng ta, có hắn che chở chúng ta, ngươi cũng có thể hoành hành ở đế đô, còn không gọi là đại ca?”

Nếu đại trượng phu co được dãn được, nghe thấy Triệu Khang nói như thế, Liễu Tuyền không hai lời thanh thúy hướng về phía hoàng tử điện hạ kêu một tiếng đại ca.

Để cho Tiêu Huyền Sách rất là hưởng thụ: “Không sai không sai, về sau liền nghe lão Triệu đi theo ta lăn lộn, nhưng là điều kiện tiên quyết có một điều, nếu để cho ta biết ngươi lại làm gì ức hiếp bách tính, ta liền muốn ngươi ba đao sáu động!”

Đây là Triệu Khang giao cho hắn từ ngữ, Liễu Tuyền sửng sốt: “Cái gì gọi là ba đao sáu động?”

“Một đao đâm xuyên người, cũng không phải là hai cái lỗ sao?” Điếu ca âm trầm cười.

Liễu Tuyền lập tức thân thể run lên, nuốt một ngụm nước bọt luôn miệng nói mình hiểu.

Bái tân lão đại, Liễu Tuyền nghĩ chính mình có phải hay không biểu hiện một chút, vì thế nói: “Đại ca, ngài xem có muốn hay không ở ta trên địa bàn ngồi một lát, tìm mấy cái xinh đẹp cô nương ấn mát xa các loại?”

Địa bàn của ngươi? “Triệu Khang như cười như không.

Liễu Tuyền lập tức hiểu mình nói sai vội vàng sửa chữa: “Không phải không phải, là địa bàn của lão đại.”

“Được rồi, đi thôi! Lũ cỏ rác bên trong ổ chuột kia dù có bôi trát phấn son cũng không lọt vào con mắt tinh tường của lão đại chúng ta. Nhớ kỹ ngày mai phải mang tiền đến nộp!”

Triệu Khang thuận miệng quát một câu, rồi cùng hoàng tử điện hạ rời đi.

Nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, Liễu Tuyền, Mã Tử và Hoàng Tam cẩn thận tiến đến: “Tứ gia, cứ vậy mà đi theo bọn họ lăn lộn ư?”

“Vậy còn cách nào khác?”

Liễu Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng là người từ nội thành đến, nói không chừng còn có thân phận quan gia, chúng ta lấy gì để so sánh với họ?”

“Đúng vậy, tên Điếu Ca kia, nói không chừng là từ trong quân ngũ ra, cũng quá đáng sợ.” Một tên đệ tử run sợ nói.

“Rõ ràng là muốn tạo ấn tượng mạnh.”

“Các ngươi cũng đừng đoán mò lung tung. Nếu thực sự như ta suy nghĩ, nói không chừng lần này chính là phúc họa khó lường, thăng quan tiến chức rất nhanh cũng nên.”

Liễu Tuyền nói xong, để người đỡ mình khập khiễng rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Thập Tam thái bảo lão tứ? Nghe cũng hay đấy.”



“Mẹ kiếp, hôm nay thật là thỏa mãn!”

Trở lại phủ Quốc Sư, khuôn mặt Tiêu Huyền Sách hân hoan: “Lão Triệu, ngươi thấy không, sau này nhiều người như vậy đều là tiểu đệ của ta!”

“Mới chỉ đến đây thôi mà, mới bắt đầu thôi mà đã thỏa mãn rồi sao?” Triệu Khang khinh miệt cười chế giễu hoàng tử điện hạ.

“Vạn sự khởi đầu nan, ngươi đừng nói, tư vị làm lão đại quả thật sảng khoái.”

Tiêu Huyền Sách cười hắc hắc, rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng nói: “Lão Triệu, vừa rồi ngươi cũng đã nói ra rồi, mỗi người năm lượng bạc, ta cũng không có nhiều tiền như vậy.”

“Biết kiếm tiền trong xã hội là vì sao không?” Triệu Khang nhức đầu, vốn tưởng rằng người này có chút đầu óc, ai ngờ vẫn là một kẻ ngây thơ.

“Vì sao?” Tiêu Huyền Sách ngây ngốc hỏi.

Triệu Khang: “Tự nhiên là để kiếm tiền chứ! Bằng không ai đi trên giang hồ đánh đấm chém giết để làm gì?”

“Chuyện này ta thật sự không nghĩ tới.” Hoàng tử điện hạ xấu hổ gãi đầu.

Triệu Khang nói: “Chuyện tiền bạc cũng không cần ngươi quan tâm, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách cho ngươi quy hoạch kế hoạch phát triển. Căn nhà cũ của Tây Trực Môn ta về sau sẽ làm nơi ở cho ngươi, thỉnh thoảng ngươi về cung một chuyến là được, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi vài thị nữ.”

“Cái này tốt quá a! Phá Đông cung ta đã sớm chán ở rồi!” Tiêu Huyền Sách cười ha hả, khiến Triệu Khang có chút im lặng.

Chuyện bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, hết lần này tới lần khác vị gia này hoàn toàn không sao cả, cũng thật sự là đủ kỳ quái.

Một đêm không có gì xảy ra, đến bình minh.

Triệu Khang cùng Tiêu Huyền Sách đều sớm đến trạch viện. Điếu Ca dẫn Liễu Tuyền, người vừa mới trở thành Thập Tam Thái Bảo, đến gặp họ.

Không nói hai lời, Liễu Tuyền đem số tiền tích góp được trong những năm qua nộp ra. Triệu Khang nhìn thoáng qua, không mấy hứng thú, đoán chừng cũng chỉ khoảng một hai vạn lượng.

Ngược lại, Tiêu Huyền Sách hai mắt sáng rực. Mặc dù là hoàng tử, nhưng chi tiêu hàng ngày của hắn vẫn bị Nữ Đế kiểm soát, kinh tế do đó rất eo hẹp.

Hắn chưa kịp thu tiền thì Triệu Khang đã cất ngân phiếu vào túi.

Có Liễu Tuyền ở đây, Hoàng tử điện hạ cũng không tiện oán giận Triệu Khang. Ngược lại, Liễu Tuyền càng thêm khâm phục.

Rõ ràng, người này mới là vị Thập Tam Thái Bảo chính chủ.

“Ngồi đi, Liễu Tuyền. Ta hỏi ngươi, ở Nam Hoàng Môn có bao nhiêu bang phái mà ngươi không đối phó được?”

Nói đến đây, Liễu Tuyền hứng thú, cân nhắc một phen từ ngữ mới mở miệng: “Có không ít. Ngoại thành có Thủy Thiển Vương Bát Đa, riêng Nam Hoàng Môn này đã có bốn năm tiểu bang phái tụ tập.”

“Chúng ta thường xuyên đánh nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn cũng không phải chuyện gì mới mẻ.”

Tiêu Huyền Sách ngạc nhiên: “Binh Mã Ty không quản sao?”

Liễu Tuyền giải thích: “Lão đại có lẽ không biết, chúng ta hẹn nhau ra ngoài thành đánh nhau, sau đó hối lộ Binh Mã Ty một chút tiền là xong.

Lúc đầu tháng, ta còn đánh nhau với Kim Viêm Bang và Nhị Long Hội hai trận, mất không ít huynh đệ.”

Triệu Khang trong lòng đã có kế hoạch: “Sau khi trở về, ngươi hãy tìm vài người tung tin đồn rằng ngươi bị thương.”

Liễu Tuyền ngạc nhiên: “Làm vậy để làm gì?”

“Nói nhảm, những bang phái kia không đối phó được với ngươi, giờ ngươi bị thương, bọn chúng còn có thể không nhân cơ hội tấn công? Hai tháng nữa, Tam thái bảo chúng ta sẽ bình định tất cả thế lực ở ngoại thành.”

Liễu Tuyền kinh hãi, đây quả là quá cuồng vọng! Hai tháng bình định tất cả thế lực ngoại thành, e rằng sẽ có bao nhiêu người phải chết!

Triệu Khang nhấp một ngụm trà: “Nước cạn nhiều rùa, cho bọn chúng biết tay nghề của kẻ mạnh là gì.”

Liễu Tuyền cẩn thận hỏi: “Vậy Binh Mã Ty bên kia thì sao?”

“Ta sẽ đi chào hỏi họ, những chuyện khác ngươi không cần quan tâm, chỉ cần đi theo lão đại chúng ta hảo hảo lăn lộn là được.” Triệu Khang cười ha hả.

Liễu Tuyền thầm nghĩ, tên này nhất định có bối cảnh chính thức, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không thấp!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)