Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 147: Một ngày lên trời

Chương Trước Chương Tiếp

Đúng vậy, Triệu Khang đã đưa ra câu đối trên, chính là đại diện cho sự uyển chuyển, hàm súc, lấy từ bài thơ “Thiên cổ kỳ liên” của Lý Thanh Chiếu, nữ thi tài danh tiếng nhất mọi thời đại.( mọi ngưòi có thể google tìm hiểu nhé!)

Có thể nói đây là một câu đối tuyệt đối!

Nếu như câu “Yên Tỏa Hồ Nước Liễu” còn có một đáp án tiêu chuẩn, đó là “Đáp án đánh dấu đê Cẩm Giang Đào Nhiên, pháo trấn Sơn Hải Lâu”, thì câu đối này lại hoàn toàn không có đáp án nào khác.

Tiêu Huyền Sách vui vẻ nói: “Triệu Khang này sao lại đưa ra câu đối hài hước như vậy? Còn “Tịch Mịch Hàn Song Thủ Tiết” thì sao?”

Hắn cười ngây ngô, quay sang nhìn mọi người xung quanh và thấy họ đều cau mày.

“Có chuyện gì vậy?”: Tiêu Huyền Sách hỏi.

Tiêu Phi Vũ lắc đầu: “Không được, quá khó khăn rồi. Tất cả đều là khăn voan, không đúng.”

“Triệu Khang này lấy đâu ra câu đối kỳ quái như vậy! Làm sao có thể đối đáp được!”

Dưới khán đài, mọi người đều cố gắng suy nghĩ ra câu đối hạ liên nhưng không ai thành công. Tất cả đều hướng ánh mắt lên đài.

Trên đài, Trương Thánh giật mình nhận ra đầu mình đầy mồ hôi lạnh, hai hàng lông mày trắng như tuyết nhíu chặt lại, có thể kẹp chết cả ruồi muỗi. Rõ ràng là hắn đang cật lực suy nghĩ.

Triệu Khang mở quạt ra, nhẹ nhàng lay động. Hắn tin rằng Trương Thánh sẽ không thể đối đáp được câu đối này.

Ở thời đại internet phát triển, vô số cư dân mạng đã thử thách câu đối “Tịch Mịch Hàn Song Thủ Tiết” nhưng không ai tìm ra đáp án.

Vì vậy, Triệu Khang hoàn toàn không lo lắng, thậm chí còn rất ung dung nhìn xuống dưới khán đài, hướng về phía Nữ Đế.

Tiêu Linh Lung trừng mắt nhìn hắn nhưng nụ cười trên môi không thể che giấu được.

Thái độ bình tĩnh của Triệu Khang khiến nàng biết rằng mọi chuyện đã ổn rồi.

Lúc trước, khi ra câu đối “Yên Tỏa Hồ Nước Liễu”, hắn không hề ung dung tự đắc như vậy.

Theo từng hạt cát trong đồng hồ reo, Quách Phong Vũ háo hức nhìn cát trôi dần. Hắn không thể kiềm chế được sự phấn khích.

Lý Mộc Thanh và Lưu Hán Long, những người vừa chế giễu Triệu Khang, giờ đây lại lo lắng.

Không thể nào! Chắc chắn là không thể! Thánh Linh sẽ làm được.

Lần trước, hắn đã đối đáp được câu “Yên Tỏa Hồ Nước Liễu“.

Lần này cũng không thể làm khó được hắn!

Các ngươi nghĩ rằng hắn sẽ thua ư?

Không thể nào! Không ai có thể đánh bại Trương Tử!

Nhưng cho đến khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, Trương Tử, người được mọi người kỳ vọng, vẫn không thể đưa ra đáp án.

Quách Phong Vũ hân hoan reo lên: “Đã hết giờ! Trương Thánh thua!”

Trương Thánh thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại và nói khẽ: “Ta thua.”

Tựa như được giải thoát khỏi gông xiềng, trong phút chốc ngắn ngủi vừa qua, tâm trí Trương Thánh hoàn toàn bị bảy chữ “Tịch Mịch Hàn Song Thủ Tiết” chiếm trọn.

Dù đã dốc hết tâm huyết, vận dụng mọi kiến thức học thức trong đời, nhưng hắn vẫn không thể tìm ra bảy chữ có thể tinh tế chống lại câu đối tuyệt đối này.

Khi tiếng chuông báo hiệu ba nhịp vang lên, nó trở thành âm thanh giải thoát cho Trương Thánh, nhưng cũng khiến hắn như già đi cả chục tuổi.

“Không thể nào!”

Lý Mộc Thanh hốt hoảng kêu lên: “Tiên sinh, sao ngài có thể thua! “

“Trương tiên sinh đã tự nhận thua, ngài không thể nuốt lời!”

Tiêu Huyền Sách gầm lên, đứng dậy với vẻ mặt hả hê, không chút khách khí trêu chọc Lý Mộc Thanh. Hắn vốn đã không vừa mắt Lý Mộc Thanh từ lâu.

Trương Thánh mở to mắt, khí khái vẫn không hề giảm sút: “Tam điện hạ, thua là thua, lão phu không phụ lòng tin trọng thác của Đại Chu, sẽ cho bệ hạ một lời giải thích.”

“Không!”

Lý Mộc Thanh gào thét: “Trương Thánh, ngài sao có thể thua! Hãy tiếp tục đấu với bọn chúng! Ngài không thể thua!”

Trương Thánh cười khổ: “Thi từ ta không phải đối thủ của Triệu tiên sinh, câu đối cũng thất bại. Văn chương hôm qua nếu Triệu tiên sinh có mặt, có lẽ kết quả đã khác. Triệu tiên sinh đại tài, lão phu xin thua.”

Những người sáng suốt đều nhận ra rằng tinh thần văn học của Trương Thánh đã suy sụp.

Lý Mộc Thanh tức giận: “Đồ hèn nhát, ngươi có biết hậu quả của việc nói như vậy không? Trương Thánh, ngươi chết không đáng tiếc!”

Nghe vậy, ngay cả Triệu Khang cũng không thể nhịn được, đứng dậy quát mắng: “Thả con mẹ ngươi chó rắm thối! Ai thối nát dám phá đám, phơi bày cái đồ chơi tiểu JJ của ngươi ra? Ngươi cũng xứng nói về Trương tiên sinh!”

Lý Mộc Thanh sững sờ, hắn chưa bao giờ nghe qua những lời mắng chửi độc ác như vậy. Nghe Triệu Khang hỏi thăm tổ tông mười tám đời của mình, hắn nhất thời không biết phải cãi lại thế nào!

“Trương tiên sinh là người tài giỏi nhất mà ta từng gặp, ngươi thối nát như phân chó, lại dám bức bách một câu sao? Ta sẽ khâu miệng ngươi lại cho ngươi ăn cơm bằng nửa người dưới!”

“Chết tiệt, hoặc là lãng phí không khí chết vì rác thải của đất đai!”

Nhiều người nhịn không được nhếch mép cười.

Tiêu Phi Vũ: “Trước đây hắn đã hạ lưu tình cảm với ta rồi.”

Trần Vương nhìn cháu gái nhỏ của mình: “Các ngươi trước kia chính là học lớp của hắn?”

Khó trách nha đầu này thỉnh thoảng lại chửi thề tục tĩu, tuy không biết ý nghĩa là gì, nhưng hiện tại xem ra là học theo Triệu Khang.

Lý Mộc Thanh tức giận dậm chân: “Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi dám mắng ta!”

“Mắng ngươi thì sao, có gan lên đây solo a! Xem lão tử không đánh gãy xương gà con của ngươi! Cho ngươi hai cái tát xem ngươi còn dám ở đây nổi điên hay không!”

Lúc trước vừa trải qua vụ ám sát, hơn nữa bản thân cũng rất bội phục Trương Thánh, làm sao có thể nhịn được tên hề Lý Mộc Thanh này.

Đúng lúc này, có người hét lên một tiếng “Đủ rồi!” vang vọng khắp khán đài.

Triệu Khang theo bản năng cho rằng Nữ Đế bệ hạ tức giận, vội vàng rụt cổ lại. Sau đó mới phát hiện ra người lên tiếng lại là Trương Thánh.

Tiếng ồn ào dần im bặt.

Trương Thánh chỉnh trang lại quần áo, mỉm cười hiền hậu, cất giọng nói: “Hôm nay ta thua tâm phục khẩu phục. Nhưng vì thần tử mà phụ sự ủy thác của quốc gia, ta xin lấy cái chết để minh chứng cho tinh thần trung thành của mình với Đại Chu.”

Nói xong, lão quay người lại và lao về phía cây cột dựng lên bàn thi đấu, đập mạnh vào nó.

Máu tươi nhuộm đỏ thanh sam, Trương Thánh đã lấy cái chết để minh chí!

“Thật là một bậc hiền triết kiên cường!” Triệu Khang kinh ngạc thốt lên. Mọi người cũng đều choáng váng, đám người Lý Mộc Thanh thì sững sờ, không dám tin vào mắt mình.

Tiêu Linh Lung nhanh chóng phản ứng, ra lệnh: “Mau! Người tới đưa Trương tiên sinh đi Thái y viện, mau!”

Bọn thị vệ vội vàng xông lên đài, luống cuống tay chân khiêng Trương Thánh, người đang thoi thóp không biết sống chết, xuống khỏi đài.

Tiêu Linh Lung đứng dậy, dứt khoát tuyên bố: “Hôm nay cuộc thi văn đấu đã kết thúc. Mọi người đều đã chứng kiến Đại Càn ta giành chiến thắng. Trương Tử tuy thua nhưng vẫn giữ được phẩm giá. Tam điện hạ, Hán vương điện hạ, Diệp tướng quân, các người có thừa nhận không?”

Diệp Hồng Tuyết đứng dậy, cất tiếng: “Ta nhận thua.”

Nói xong, nữ tướng quân hung hăng nhìn Triệu Khang một cái, dẫn đầu rời đi.

Lý Mộc Thanh và Lưu Hán Long hai người tức giận đến run người. Nhưng Trương Thánh hiện tại sống chết không rõ, Diệp Hồng Tuyết đã dẫn đầu nhận thua, hai người họ cũng không thể tiếp tục làm càn quấy.

Lý Mộc Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát Triệu Khang: “Ta nhận thua. Triệu Khang, ngươi chờ đó! Ta sẽ không tha cho ngươi!”

Hắn không thể ngờ rằng kế hoạch lôi kéo Tề quốc và Cảnh quốc do chính mình vạch ra lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt phá hỏng!

Lý Mộc Thanh và Lưu Hán Long xám xịt rời đi.

Tiêu Linh Lung nhìn Triệu Khang đang đứng trên đài, nụ cười trên môi nàng giờ đây rạng rỡ hơn bao giờ hết. Trái tim Triệu Khang đập thình thịch, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả nụ cười ấy là lời nói tiếp theo của Tiêu Linh Lung:

“Nguyên Giang huyện lệnh Triệu Khang, không quản ngại gian khổ, đối mặt với cường địch anh dũng chiến thắng, mang lại vinh quang cho Đại Càn ta! Từ nay trở đi, phong làm Quốc sư, phụ tá trẫm xử lý quốc chính. Đây là minh chứng cho sự tin tưởng của trẫm đối với khanh!”

Triệu Khang, một bước lên tiên!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)