Tin tức Nữ Đế bệ hạ muốn thiết yến ăn mừng chiến thắng của Triệu Khang tại điện Kỳ Niên lan truyền khắp nơi, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
Dù không quen biết Triệu Khang, ai cũng biết điện Kỳ Niên chỉ được sử dụng khi Càn Quốc có đại hỉ sự. Việc Nữ Đế bệ hạ đích thân thiết yến cho Triệu Khang cho thấy rõ ràng rằng chiến thắng của hắn sẽ đưa bản thân lên một tầm cao mới.
Hoàng tử Tiêu Huyền Sách hớn hở tiến đến bên Triệu Khang: “Tuyệt vời lắm Triệu Khang! Ngươi thật tài giỏi! Khi nào ngươi viết cho ta một bài thơ?”
Nói nhỏ vào tai Triệu Khang, hoàng tử điện hạ tiếp tục: “Cố gắng thêm chút nữa, ngày mai thắng tiếp, ta sẽ nói chuyện với đại tỷ để giúp ngươi quay lại làm quan!”
Triệu Khang cười nhẹ: “Này, mấy ngày không gặp, ngươi có quyền nói chuyện như vậy trước mặt bệ hạ không?”
Bỏ qua giọng điệu mỉa mai của Triệu Khang, Tiêu Huyền Sách nghiêm túc nói: “Ngươi đã thắng rồi, cho dù bị mắng ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Lời nói chân thành của Tiêu Huyền Sách khiến Triệu Khang cảm động. Quả là một người anh em tốt!
Hoàng tử điện hạ vỗ vai Triệu Khang đầy hứng khởi rồi đuổi theo đại tỷ của mình. Mọi người xung quanh đều nhìn Triệu Khang với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngay cả hoàng tử cũng coi trọng, vậy con đường quan lộ của Triệu Khang sẽ rộng mở như thế nào?
Từng người vây quanh Triệu Khang, khen ngợi và chúc mừng hắn không ngừng nghỉ. Họ tán dương bài thơ của hắn, ví như Văn Khúc Tinh giáng trần và ca ngợi vẻ đẹp trai tuấn phi thường của hắn.
Triệu Khang mỉm cười và tiếp tục lắng nghe những lời khen ngợi, trong lòng thầm cảm thấy hài lòng.
Vất vả thoát khỏi đám đông, Triệu Khang cùng Tần Ngọc Phượng vội vã trở về đại viện Tây Trực Môn.
Dọc đường đi, những quan chức đều vô cùng phấn khích. Sau khi nội dung cuộc thi văn đấu được lan truyền, nó chắc chắn sẽ khiến giới văn nhân sĩ tử kinh ngạc. Liệu có ai có thể đánh bại Trương Tử trong thi ca?
Hơn nữa, đây lại là một bài thơ về hoa cúc!
Tần Ngọc Phượng cũng tin rằng tên của mình sẽ được nhắc đến. Từ xưa đến nay, tài tử giai nhân thường đi cùng nhau, và bài thơ khiến Trương Thánh tâm phục khẩu phục chính là do nàng sáng tác.
Nghĩ đến điều đó, Tần Ngọc Phượng háo hức thúc giục Triệu Khang: “Công tử, ngày mai hãy cố gắng hơn nữa! Sau khi tin tức hôm nay lan truyền, ngày mai sẽ có nhiều người đến xem thi đấu hơn nữa!”
“Đừng lo, bản công tử làm gì cũng dễ dàng như trở bàn tay. Về nhà ăn tối trước đã.”
Cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Vừa đến đại viện Tây Trực Môn, Triệu Khang liền khựng lại, thấy trước cửa nhà mình có mấy người đang đứng lặng.
Một nữ tử tóc xanh tuyệt đẹp, hai tay khoanh trước ngực, nhìn ngôi nhà của Triệu Khang (cũng không tính là nhỏ) và đang suy nghĩ xem có nên phá cửa lớn hay không.
Nhìn thấy bóng lưng Diệp Hồng Tuyết, Triệu Khang biết rằng nàng ta đến để gây chuyện.
Hắn lập tức cùng Tần Ngọc Phượng tiến về phía trước.
Khi nhìn thấy họ, Diệp Hồng Tuyết quay người lại, ánh mắt lạnh lùng: “Triệu tiên sinh.”
“Khụ khụ khụ~Tướng quân đã lâu không gặp a!”
Triệu Khang khựng lại, cảm nhận được sự không thân thiện trong giọng nói của Diệp Hồng Tuyết.
“Thưa tiên sinh, vừa rồi chúng ta mới gặp nhau khi ngài đánh bại Trương Tử mà?”: Diệp Hồng Tuyết không hề tỏ ra khách sáo với Triệu Khang, thái độ của nàng giống như một người phụ nữ đang ghen tuông và tức giận.
“Đúng vậy, đúng vậy! Ngọc Phượng, sao còn ngây người ra đó? Mau lấy chìa khóa mở cửa đi, Diệp tướng quân đã đến rồi!”
Tần Ngọc Phượng lúc này mới sực tỉnh, ngắm nhìn vẻ đẹp hoàn hảo của Diệp Hồng Tuyết với sự ngưỡng mộ. Phong thái của Diệp Hồng Tuyết kết hợp giữa khí chất anh hùng và sự dịu dàng của một người phụ nữ khiến bất kỳ ai cũng phải chú ý.
Là một người phụ nữ, Tần Ngọc Phượng cũng không thể không thốt lên lời khen ngợi.
Đặc biệt, Diệp Hồng Tuyết là một nữ tướng quân, quanh năm chinh chiến nơi sa trường, mang theo khí thế lạnh lùng của người cầm quyền binh, khiến người ta cảm thấy nể sợ.
So sánh với những người phụ nữ mà Tần Ngọc Phượng từng gặp, nàng cảm thấy chỉ có nữ đế bệ hạ mới có thể sánh được với Diệp Hồng Tuyết về cả khí chất và dung mạo.
Giá như mình cũng có thể giống như nàng ta!
Cánh cổng mở ra.
Triệu Khang vừa định mời Diệp Hồng Tuyết vào nhà, Diệp Hồng Tuyết đã lạnh lùng ra lệnh: “Hai người các ngươi canh giữ bên ngoài.”
Nàng nói với hai thị vệ của Triệu Khang.
Chưa dừng lại ở đó, Diệp Hồng Tuyết nhìn Tần Ngọc Phượng và nói: “Ngươi cũng ra ngoài trông coi.”
Triệu Khang cảm thấy bực bội, đây là người của ta mà!
Tần Ngọc Phượng cũng không dám cãi lời, liếc nhìn Triệu Khang một cái. Sau khi nhận được cái gật đầu từ hắn, nàng đành ngoan ngoãn đứng bên ngoài tòa nhà, nhìn Triệu Khang và Diệp Hồng Tuyết đi vào.
“Xem ra, mối quan hệ giữa nữ tướng quân này và công tử hình như cũng không tệ nhỉ?”
Tần Ngọc Phượng thầm nghĩ, lo lắng cho Triệu Khang khi ở một mình với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Tuy nhiên, nàng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể đứng ngoài canh gác.
Vừa đưa Diệp Hồng Tuyết đến thư phòng, Triệu Khang chưa kịp nói gì đã bị một cú đá trời giáng vào mông, khiến hắn ngã nhào về phía trước suýt ngã sấp mặt!
Quay lại giận dữ: “Nàng làm gì vậy! Ăn nhiều hay sao mà mạnh thế! Đánh ta làm gì!”
“Đánh ngươi?” Diệp Hồng Tuyết ánh mắt lạnh lùng: “Giết ngươi cũng có thể, ngươi dám thử xem?!”
“Vậy thì thôi. Ngồi xuống đi, ta pha trà cho tướng quân.” Triệu lão gia vốn dĩ luôn biết cách thích nghi, vỗ vỗ dấu giày trên mông, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn bộ dáng của hắn, Diệp Hồng Tuyết thực sự có chút kinh ngạc. Người này sao lại không có chút tính khí nào? Còn có văn nhân khí khái hay không?
Lúc đầu, Diệp Hồng Tuyết đã dự tính nếu Triệu Khang dám cãi lại, nàng sẽ ra tay trút giận. Dù kết quả thi đấu đã không thể thay đổi, nhưng ít nhất cũng có thể giải tỏa sự bực bội.
Tuy nhiên, Triệu Khang lại không hề phản ứng như mong đợi.
Trong lòng Triệu Khang thầm nghĩ: “Chờ cho ta tìm được sư phụ giỏi, luyện thành thần công, rồi sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Không khí im lặng bao trùm trong chốc lát, cuối cùng Diệp Hồng Tuyết cũng mở lời: “Giúp ta một việc, sau đó không tham gia thi đấu nữa.”
Màn trình diễn ấn tượng của Triệu Khang ngày hôm nay thực sự quá sức bất ngờ.
Vừa ra tay đã đánh bại Trương Thánh một cách thuyết phục, nếu ngày mai thua tiếp, Vân Sơn quặng sắt sẽ hoàn toàn rơi vào tay Càn Quốc.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Hồng Tuyết buộc phải thừa nhận rằng, mình có chút lo lắng.
“Thì ra là sợ ta!” Triệu lão gia nở nụ cười, bắt chéo chân ra vẻ ung dung: “Cái gì? Ta không nghe rõ.”
Diệp Hồng Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, lặp lại một lần nữa.
Triệu Khang cầm lấy chén trà thổi hai cái: “Nàng như vậy khiến ta rất khó xử a~ Ta là người Càn Quốc a! Đây là vì nước xuất lực vì quân phân ưu, chính là bổn phận của thần tử a.”
“Ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói đi.” Diệp Hồng Tuyết sắc mặt dịu đi một chút. Nhìn ra ý tứ của Triệu Khang, có vẻ như vẫn còn có thể thương lượng.
“Ồ?” Triệu Khang đặt chén trà xuống, “Yêu cầu gì cũng được?”
“Ngươi có thể nói, ta xem có thể làm được hay không.” Diệp Hồng Tuyết đã có chút ý cười.
Triệu Khang: “Được rồi, ta muốn nàng làm vợ ta!”
Nữ tướng quân trừng mắt, không thể tin được: “Ngươi đang nói đùa sao!”
“Không được, vậy thì thôi.” Triệu Khang hừ một tiếng, “Ta vẫn là thành thật thật trợ giúp bệ hạ thắng được lần này văn đấu, nói không chừng bệ hạ còn thưởng ta hai mươi cái mỹ nhân đây.”
Chẳng biết tại sao, Diệp Hồng Tuyết cảm thấy có chút tâm hoảng ý loạn, thu lại nụ cười lạnh lùng nói: “Cái này không được, đổi cái khác.”
“Vậy nàng lại gần một chút, ta nói cho nàng biết. Nếu ta đáp ứng các ngươi chính là phản quốc, cũng không nên cẩn thận một chút?”
Triệu Khang nói xong ngửa đầu, lại hôn lên cặp môi mềm mại khó quên kia.