Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 125: Triệu khang điên cuồng

Chương Trước Chương Tiếp

Chưa bao giờ Nữ Đế bệ hạ lại cảm thấy tâm trí rối bời như lúc này, kể cả khi tiên hoàng băng hà, để lại một giang sơn rách nát.

Lúc lâm nguy nhận lệnh Đại Đế lên ngôi, lòng nàng chỉ có sự kiên định. Đối mặt với xã tắc Đại Càn sắp điên đảo, nàng cũng không hề hoảng hốt.

Nhưng giờ đây, Tiêu Linh Lung nhận ra mình không biết phải làm gì.

Triệu Khang sững sờ nhìn nữ tử đối diện, không đáp lại.

Có lẽ đó chính là câu trả lời.

Hắn luôn cảm thấy trong lòng có một hố sâu không thể vượt qua, khiến hắn không thể mở miệng.

Tiêu Linh Lung nở nụ cười không hề cô đơn. Dù trong lòng thất vọng, nhưng dường như có thứ gì đó vượt qua cả sự thất vọng ấy.

Nàng kéo ghế dài ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Ta ở lại đây một lát.”

Tiêu Huyền Sách cả ngày nghĩ đến tự do, rời khỏi hoàng cung hướng tới thế giới bên ngoài. Ai biết Nữ Đế bệ hạ không có suy nghĩ như vậy?

Giấc mộng ban đầu của nàng là làm một nữ hiệp giang hồ trừng ác dương thiện, vang danh thiên hạ.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Càn quốc hiện tại thiếu ai cũng có thể, duy chỉ không thể thiếu Tiêu Linh Lung.

Nghe lời nàng, Triệu Khang mỉm cười: “Được.”

Lặng thinh một hồi lâu, Tiêu Linh Lung bỗng mở miệng: “Triệu Khang, ngươi cảm thấy ta có phải rất không thích hợp làm hoàng đế?”

“Hẳn là cũng không tính.” Triệu Khang đáp.

Tiêu Linh Lung nghiêng đầu, không xưng “trẫm”: “Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ suy nghĩ nhiều một chút, lại nói vài câu khen tặng.”

Triệu Khang lắc đầu: “Việc nhỏ ngươi xử lý rất tốt, nhưng đại sự không đủ quả quyết. Tuy nhiên, đến thời điểm quốc gia tồn vong, ngươi lại rất có dũng khí. Cho nên, hẳn là không tính là không thích hợp.”

Tiêu Linh Lung lẳng lặng nghe, đầu nhẹ nhàng dựa vào mặt bàn.Triệu Khang nói nhiều, nhưng khi quay đầu lại, lại phát hiện nữ tử đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Có lẽ nàng đến đây không phải để tìm kiếm sự hỗ trợ từ hắn, mà là muốn tìm một nơi nghỉ ngơi. Nàng có thể ngủ an ổn vì thiên hạ, nhưng tuyệt không phải là tòa tẩm cung trong hoàng thành.

Tim Triệu Khang lại đập nhanh, đã là lần thứ ba.

Chính mình đến tột cùng là làm sao vậy?

Mặc dù cố gắng kiềm chế, nhưng hắn vẫn không nhịn được run rẩy vươn tay ra, chạm vào mái tóc Tiêu Linh Lung với tốc độ nhanh như chớp, rồi vội vàng rút về.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu, Triệu Khang không biết nên hình dung cảm nhận của mình như thế nào.

Dường như sợ nàng tỉnh lại, nhưng lại muốn nàng tỉnh lại.

Thật mâu thuẫn!

Thở dài một hơi, Triệu Khang cảm thấy giờ phút này mình có thể một quyền đánh chết mười con trâu.

Hắn lần nữa vươn tay ra, lần này không vội vàng rút về, mà là vuốt ve mái tóc dài như thác nước của nàng. Mái tóc không mềm mượt như tưởng tượng, có lẽ hắn nên nghĩ cách làm ra dầu gội đầu cho nàng sử dụng?

Triệu Khang hoảng sợ với ý nghĩ của mình, lẩm bẩm: thứ kia làm sao có thể lấy ra được, nhiều hóa chất như vậy.

Nhưng nếu có thể thử thì sao?

Ví dụ như đem xà phòng nghiền nát!

Con mẹ nó mình đang suy nghĩ lung tung cái gì!

Nếu không dứt khoát hạ quyết tâm, hôn một cái là được rồi, cho dù bị nàng đánh chết cũng cam tâm tình nguyện!

Hả?

Tại sao mình lại toát ra ý nghĩ này!

Triệu Khang hoảng hốt, sững sờ nhìn bàn tay mình còn đọng lại trên mái tóc Tiêu Linh Lung. Hắn vội vàng rụt tay về, nhìn chằm chằm vào nó.

“Trời ơi, ta không thích người này đâu!”

Không! Không! Không!

Tuyệt đối không thể nào, người này có khuynh hướng bạo lực gia đình a!

Nhưng mà, bộ dáng nàng đánh mình thật đẹp!

Hả?

Chết tiệt, chẳng lẽ lão tử biến thành S?

Không thể nào, ta khẳng định chỉ là ham muốn thân xác của nàng mà thôi, nhất định là như vậy!

Vài tiếng nức nở vang lên, một bóng đen đi vào trong phòng. Đó là con chó nhỏ của Triệu Khang, không biết có phải đói bụng hay không mà nó rên rỉ khe khẽ.

Triệu Khang đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn con chó: “Cút ra ngoài, mẹ nó, đánh thức nàng ta tao giết chết mày!”

Con chó nhỏ bị dọa sợ bỏ chạy khỏi phòng. Triệu Khang quay đầu thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị đánh thức.

Lần này, gan hắn lớn hơn một chút. Hắn vươn tay vuốt ve chóp mũi nhỏ vểnh lên của Tiêu Linh Lung, nở nụ cười như dì ghẻ.

Một chữ, sướng!

……

Thật sự quá đẹp, hai đời này hẳn là chính mình gặp qua xinh đẹp nhất nữ nhân.

Giống như nhìn cả đời cũng không đủ, có thể làm vợ thật tốt biết bao?

Nhưng đứa bé sinh ra chẳng lẽ phải họ Tiêu?

Sinh nhiều cũng không phải không được!

Mẹ nó mình như thế nào nghĩ đến này cấp trên đi, mình bất quá là ham muốn thân xác nàng cầm thú mà thôi, đúng chính là như vậy!

Triệu Khang nghiễm nhiên đã có chút thần kinh, căn bản không ý thức được, trong khoảng thời gian điên cuồng này hắn vẫn luôn cười, cười ngây ngô.

Rốt cục Tiêu Linh Lung cũng tỉnh. Nhìn Triệu Khang đưa tay, Nữ Đế bệ hạ trừng mắt nhìn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ách...... Vừa rồi có muỗi ta giúp ngươi đuổi đi, khụ khụ, phòng rách nát cũng không có mùi muỗi, tạm chấp nhận một chút ha.”

Sợ chết khiếp, suýt bị phát hiện!

Tiêu Linh Lung đứng thẳng người, vận động cổ, ánh mắt dò xét nhìn Triệu Khang: “Trẫm nghỉ ngơi, ngươi không làm gì chứ?”

Mẹ nó, ngươi đây là ý gì, ta là loại người này sao!

Tiêu Linh Lung: “Tốt nhất không có, bằng không trẫm sẽ lấy đầu ngươi!”

Nói xong, nàng đứng dậy. Triệu Khang sững sốt: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đương nhiên là hồi cung.” Giống như biến trở lại thành Càn Quốc thiên tử, Nữ Đế bệ hạ thản nhiên nói.

Triệu Khang nhìn bầu trời đêm bên ngoài, xoa xoa tay: “Hình như đêm khuya rồi, hoàng cung đóng cửa rồi?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Triệu Khang như tự tát vào mặt mình. Lừa gạt nữ sinh đại học thì sao?

Quả nhiên, Tiêu Linh Lung nhìn hắn bằng ánh mắt ngốc nghếch, híp mắt: “Ngươi còn muốn trẫm ở đây ngủ lại hay sao?”

Khụ, không dám không dám, ngài cứ tự nhiên.

Ma xui quỷ khiến đi theo Nữ Đế bệ hạ ra ngoài sân. Gió đêm thổi qua, Tiêu Linh Lung siết chặt quần áo, cũng không vội vã bước ra phá cánh cửa bị nàng đá hỏng.

Trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”

Triệu Khang không yên lòng: “Ngày mai sẽ về huyện Nguyên Giang, tiếp tục làm ăn.”

“Trẫm qua một thời gian ngắn sẽ khôi phục quan hàm huyện lệnh Nguyên Giang của ngươi.”

Tiêu Linh Lung nói tự mình cười một tiếng: “Đế đô quả thật không thích hợp với ngươi.”

Triệu Khang không nói gì. Biết Tiêu Linh Lung đã đi ra ngoài, hắn mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo: “Linh...... Ấy không đúng Tiêu, cũng không đúng! Bệ hạ.”

Thay đổi cách xưng hô khiến bản thân rất không thích, bộ bạch y kia xoay người lại: “Chuyện gì?”

Cái kia, cẩn thận Ninh vương.

Triệu Khang do dự một chút, vẫn không nói ra miệng. Tiêu Linh Lung cũng không đáp lại, xoay người rời đi, mãi cho đến khi Triệu Khang không nhìn thấy.

Nữ Đế bệ hạ mới hung hăng giậm chân một cái!

Tên khốn này dám mạo phạm trẫm! Bóp mặt trẫm! Thật sự là đáng chết!

Bên kia.

Triệu Khang không có trở về phòng, ngồi ở trên ngưỡng cửa, ngơ ngác nhìn Tiêu Linh Lung rời đi phương hướng, chỉ cảm giác trong lòng trống trải.

Lúc này Điếu ca mới trở về, cẩn thận nói: “Lão gia? Xong rồi?”

“Nói giỡn, lão gia ngươi ta là ai, một nữ tử mà thôi. Hai ba cái giải quyết!”

Anh Điếu giơ ngón tay cái lên: “Lão gia uy vũ!”

Lạ thật, sao đêm dài thế?

Triệu Khang ngửa đầu nhìn tinh không, đột nhiên đứng dậy: “Đi, Điếu ca, tìm câu lan nghe nhạc uống rượu đi.”

“Lão gia không thu dọn hành lễ? Ngày mai còn phải về Nguyên Giang!”

“Ngươi tự mình cút đi, lão gia ta tạm thời không đi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)