Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 124: Phải làm sao bây giờ

Chương Trước Chương Tiếp

Bên trong sân, bầu không khí im lặng đến kỳ lạ. Hai nam nhân, một nữ nhân tạo nên khung cảnh quỷ dị. Một người run rẩy bần bật, một người hoảng loạn nhìn cánh cửa bị phá hủy.

Triệu Khang nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh trước khuôn mặt tuyệt mỹ đang gườm gườm nhìn mình. Hắn đẩy Điếu ca ra, lắp bắp nói: “Cái kia, ngươi đừng quá đáng! Chuyện ban ngày đánh ta coi như xong, ta không truy cứu nữa! Ta nói cho ngươi biết, đây là chiến thần số một huyện Nguyên Giang: Hoàng Thiên Hành! Hắn giết người không chớp mắt, trẻ con nghe tên hắn tối đến cũng không dám khóc, vô cùng lợi hại! Ngươi không biết thì đừng nói bừa!”

Nữ Đế bệ hạ liếc mắt nhìn, ánh mắt dừng lại trên người “chiến thần huyện Nguyên Giang” mà Triệu Khang nhắc đến.

Điếu ca lập tức héo úa, xoay người đi đến góc tường ôm đầu ngồi xổm xuống, khiến Triệu lão gia tức đến muốn hộc máu!

Đồ bỏ đi! Thật làm mất mặt lão tử!

Nói thật ra, Điếu ca sợ hãi không phải vì Tiêu Linh Lung phá cửa bằng bốn chân, mà là do khí thế trên người Nữ Đế bệ hạ quá mức kinh người!

Cái loại khí thế quanh năm ở vị trí cao quý này áp đảo Điếu ca đến mức không thở nổi, không dám chống lại.

Nói một cách đơn giản, chính là uy nghi thiên tử.

Nữ nhân này nhất định là đại nhân vật gì đó!

Hắn căn bản không dám động thủ.

Điếu ca đã héo rũ, Triệu Khang tuy không rõ Tiêu Linh Lung đến đây để làm gì, nhưng đoán chừng lại là để đánh mình.

Chính mình kiếp trước rốt cuộc đã tạo nghiệt gì a!

Với Điếu ca ở đây quả thực khó làm việc, Triệu lão gia hít sâu một hơi, cất giọng nói to: “Chuyện này không liên quan đến huynh đệ của ta, Điếu ca ngươi ra ngoài trước đi, lão gia ta tự mình giải quyết!”

Điếu ca vội vàng đứng dậy, nhìn Triệu Khang đầy lo lắng: “Lão gia, người có thể giải quyết được không?

Con mụ này không giống người tốt!”

Triệu Khang ánh mắt sắc bén, nhìn Điếu ca không chớp mắt: “Ngươi lui ra là được, hôm nay ta và nàng cũng nên kết thúc. Nhớ tránh xa một chút, miễn cho bị thương. Nếu không thể tìm một thanh lâu ở lại một đêm cũng được, tối nay nhất định sẽ rất dài.”

Điếu ca rón rén di chuyển dọc theo bức tường, tiến đến cửa. Một tích tắc sau, hắn vội vã chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Lão gia, ngài nhất định phải cẩn thận a!”

Năm phút im lặng trôi qua.

Tính toán tốc độ của Điếu ca, năm phút này ít nhất hắn đã chạy ra một con phố. Như vậy, Triệu Khang cũng có thể yên tâm phần nào.

Nụ cười nở trên môi Triệu Khang. Hắn dõng dạc bước từng bước về phía Nữ Đế bệ hạ, mỗi bước đều vang dội, thể hiện sự kiên quyết.

Cuối cùng.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một mét, Triệu Khang bỗng thay đổi sắc mặt. Hắn quỳ phịch xuống đất, ôm lấy chân dài thon dài của Nữ Đế bệ hạ: “Bệ hạ!”

Khóe miệng Tiêu Linh Lung nhếch lên. Nàng biết ngay sẽ là như vậy. Còn tưởng rằng tên khốn kiếp này có chút tiền đồ!

Triệu Khang không quan tâm đến những thứ khác. Hắn ôm chặt lấy chân dài và bắt đầu khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc của hắn khiến Tiêu Linh Lung da đầu tê dại, và cả những người hàng xóm đang ngủ cũng phải thức giấc.

“Con bà nó, ai hơn nửa đêm không ngủ mà khóc mồ mả chứ!”

Một tiếng mắng chửi tức giận vang lên từ nhà bên cạnh. Triệu Khang vẫn không ngừng khóc. Nhìn Triệu Khang ôm chân mình, Nữ Đế bệ hạ nhíu mày: “Câm miệng!”

“Ta sẽ không!”

Triệu Khang nức nở: “Ngươi còn muốn đánh ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!”

“Ngươi còn không câm miệng ta liền đánh chết ngươi!”

Triệu Khang vội vàng câm miệng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, hiện tại Nữ Đế bệ hạ không ra tay đánh mình, xem ra con mẹ nó này không đến để đánh mình a!

Nghĩ đến đây, Triệu lão gia vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ bụi bẩn trên áo choàng. Hắn nở nụ cười ấm áp ôn nhu như ngọc: “Bệ hạ đêm khuya đến thăm, xin hỏi có gì chỉ giáo?”

Khác hẳn với vẻ mặt thảm hại cầu xin tha thứ lúc trước, Triệu Khang giờ đây lại bình tĩnh và tự tin. Tuy nói nam nhi có thể khuất phục vì tiền, nhưng người thức thời mới là tuấn kiệt a!

Hơn nữa, không chỉ không bị đánh, hắn còn được sờ đùi, thật là thoải mái!

“Vào trong nói chuyện.”

Tiêu Linh Lung bình tĩnh mở miệng, dẫn đầu bước vào trong phòng.

Triệu Khang nhìn trái nhìn phải, bất đắc dĩ thở dài. Đoán chừng là ba nữ nhân kia đã bán mình.

Bước vào trong phòng, chỉ thấy Nữ Đế bệ hạ trong bộ bạch y xuất trần như tiên. Nàng không ngồi xuống, chỉ là nhìn căn phòng đơn sơ.

Phong thái tuyệt mỹ của Nữ Đế bệ hạ khiến Triệu Khang ngây người.

Tiêu Linh Lung lúc này không sử dụng bạo lực như trước, khuôn mặt hoàn toàn khác biệt. Cũng khó trách Điếu ca vừa rồi nói tiên nữ hạ phàm.

Cảm giác này khiến Triệu Khang như được quay trở lại thời trung học, khi nhìn thấy cô gái thích đọc sách ở nhà bên cạnh.

Làm tim đập thình thịch.

Nữ Đế bệ hạ quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Khang đang ngẩn người nhìn mình. Ánh mắt của hắn khiến cho người ta cảm giác rất khác biệt.

Nàng đã gặp qua rất nhiều trạng thái của Triệu Khang, có khóc lóc om sòm, cầu xin tha thứ, nhưng rất ít khi nhìn thấy hắn như vậy.

Ánh mắt sạch sẽ của hắn khiến người ta kinh hoảng, xen lẫn một loại tình cảm khó nói thành lời.

Dưới ánh mắt như thế, Tiêu Linh Lung lại phát hiện mình có chút khủng hoảng, thậm chí có chút sợ hãi Triệu Khang bộ dạng này!

Rõ ràng vẫn luôn là hắn sợ ta mới đúng!

“Ngươi, sẽ ở lại đây trong khoảng thời gian này?”

Có lẽ do sự lo lắng trong lòng, Tiêu Linh Lung là người mở lời trước. Cách xưng hô của nàng cũng không giống như quân thần bình thường, mà gọi thẳng tên Triệu Khang.

Triệu Khang chỉ gật đầu đáp lại. Hắn cảm nhận được tim mình đang đập nhanh vô cùng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác này trước đây chưa từng có.

Không đúng, trước đây đã từng có một lần, ở Nguyên Giang huyện!

Cả hai chìm trong im lặng. Sau khi hỏi câu hỏi đó, Tiêu Linh Lung cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

Nữ Đế bệ hạ cúi đầu nhìn mũi chân, như một đứa trẻ phạm lỗi.

Chẳng biết qua bao lâu, Triệu Khang lên tiếng:

“Ngươi không nên đáp ứng bọn họ văn đấu.”

Tiêu Linh Lung ngẩng đầu đột ngột. Triệu Khang lúc nào đã ngồi xuống, ánh mắt sáng nhìn nàng.

“Ta biết.”

Tiêu Linh Lung giọng trầm thấp: “Từ lúc hoàng tử Chu quốc tỏ ý muốn tham dự văn đấu, ta nên suy nghĩ cẩn thận.”

Triệu Khang: “Nhưng là ngươi vẫn tham lam, nghĩ rằng nếu trong triều văn thần có thể thắng, như vậy Vân Sơn quặng sắt có thể toàn bộ rơi vào Càn quốc trong tay, sau này trong quân khí giới có thể tiết kiệm một số lớn chi tiêu.”

Tiêu Linh Lung muốn nói gì đó, nhưng lại không có dũng khí. Triệu Khang hoàn toàn đoán ra suy nghĩ lúc đó của nàng.

Loại cảm giác chủ tớ thay đổi vị trí này, nhưng nàng lại không hề cảm thấy khó chịu. Rõ ràng nàng mới là quân vương!

Lại im lặng một hồi lâu, Tiêu Linh Lung mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Bây giờ, phải làm gì?”

Nàng vừa dứt lời liền sững sốt. Nàng muốn hỏi là Triệu Khang có thể thắng được Trương Thánh hay không, nhưng tại sao...

Trong phút chốc, nàng hiểu ra. Nàng e dè ánh mắt của Triệu Khang, và trong lòng lại có câu hỏi như vậy.

Bởi vì ánh mắt hắn nhìn về phía mình, giống như lúc triều đình xoay người cáo lui!

Không có sự sợ hãi của quân thần, không có sự trêu đùa của trà thương Tiêu lão bản và cẩu quan Triệu Khang, đó là ánh mắt nhìn một người không liên quan.

Bởi vì sẽ không có giao điểm, cho nên sẽ không có bất kỳ cảm xúc nào phát sinh.

Triệu Khang như vậy, sẽ giúp mình sao?

Cho dù mình là Càn quốc hoàng đế, lại thật có thể chỉ huy được hắn sao?

Không đâu.

Bởi vì trong lòng đã không còn cách nào, cho nên mới hỏi nên làm gì bây giờ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)