Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 122: Lố bịch

Chương Trước Chương Tiếp

Mai Nhược Lan!

Văn võ bá quan nhìn nhau, xôn xao bàn tán. Cái tên này không xa lạ gì với họ.

Triệu thái phó trầm ngâm: “Thi từ của Nhược Lan cô nương quả thực phi thường, nhưng e rằng chưa đạt đến cảnh giới như vậy.”

Lão già này hiển nhiên cũng từng là khách quen của Vạn Xuân Lâu.

Một viên lão bang hăng hái lên tiếng: “Cũng chưa chắc!”

Mọi người nhìn sang, đại học sĩ này nói: “Liễu Tương Âm giỏi âm luật, Tần Ngọc Phượng kỹ thuật nhảy tuyệt mỹ, so về dung mạo Nhược Lan cô nương có phần kém hơn. Nói không chừng mấy năm nay nàng khổ tâm nghiên cứu thi từ, đột nhiên tiến bộ cũng không nhất định. Dù sao cũng phải dựa vào cái này ăn cơm mà.”

Tiêu Linh Lung sững sờ, nhìn đại học sĩ: “Ngươi rất quen thuộc với nàng ta mà!”

Đại học sĩ thấy sắc mặt bệ hạ, biết mình nói sai, vội vàng ho khan: “Khụ khụ, bệ hạ, thần đây đều là tin vỉa hè, tin vỉa hè! Thần một năm mới bao nhiêu bổng lộc?”

Nữ Đế bệ hạ lười truy hỏi, nhìn Hộ bộ thượng thư: “Trương đại nhân, ngươi có dám khẳng định những thi từ này đều là Mai Nhược Lan sáng tác?”

Trương đại nhân cười mỉa: “Cái này, không dám.”

Tiêu Linh Lung nhíu mày. Có người thầm thì: “Ninh vương điện hạ nghe nói cùng Mai Nhược Lan, Liễu Tương Âm các nữ tử quan hệ cực kỳ thân mật. Hơn nữa đêm đó tam nữ đều ở Quý tộc đường, nói không chừng Ninh vương điện hạ sẽ biết.”

Đúng vậy, sao lại quên tên kia!

Tiêu Linh Lung vui mừng, mặc kệ mọi chuyện, dù chỉ có một chút hi vọng cũng phải hết sức tranh thủ.

“Người đâu!”

“Có đây!”

“Truyền trẫm khẩu dụ, mệnh Ninh vương tiến cung diện thánh!”

“Tuân lệnh!”

Có hy vọng trong lòng, con người sẽ cảm thấy đặc biệt có sức mạnh!

Mọi người, trước đây còn sầu mi khổ kiểm, giờ đây mặt mày hồng hào, nhao nhao duỗi dài cổ chờ Ninh Vương tiến cung diện thánh, để hỏi xem những thi từ này là ai viết.

Nhưng mà, ước chừng đợi hơn nửa ngày, cũng nhanh qua một canh giờ, Ninh Vương vẫn không xuất hiện.

Đang lúc mọi người nghi ngờ, phái người đi truyền triệu trở lại: “Khởi bẩm bệ hạ, Ninh Vương điện hạ ở Vạn Xuân lâu uống say, không cách nào tiến cung diện thánh.”

Ban ngày ban mặt uống say! Vui vẻ như vậy sao? Tiêu Linh Lung khó tin.

Người truyền triệu gãi đầu cẩn thận nói: “Bẩm bệ hạ, Ninh Vương điện hạ không phải là rượu uống một mình.”

“Vậy là uống với ai?” Tiêu Linh Lung hỏi.

“Vâng, Triệu Khang! Hai người đều uống say, khi vi thần đến Vạn Xuân lâu, bọn họ đang nhận thân.”

Nữ Đế bệ hạ bối rối, bá quan cũng ngây ngẩn cả người.

Triệu Khang và Ninh Vương nhận thân? Họ có quan hệ huyết thống gì không?

.......

Vạn Xuân Lâu, sương phòng tầng ba của Mai Nhược Lan.

Tiếng cười nói vang vọng khắp căn phòng. Triệu Khang và Tiêu Phi Vũ mặt đỏ bừng, ba nữ tử cũng đã ngà ngà say.

Ninh Vương điện hạ tay cầm chân đèn, lảo đảo đi đến trước mặt Triệu Khang. Hắn say khướt, hai tay ôm quyền, mơ hồ nói: “Bổ phiêu linh nửa đời, chỉ hận chưa gặp minh chủ. Công nếu không bỏ, bố nguyện bái làm nghĩa phụ!”

“n ân, ta đây là ân nhân của ngươi, ta đây là ân nhân của ngươi!”

Nói rồi, hắn đẩy Tần Ngọc Phượng, người đang say khướt, đến trước mặt Triệu Khang.

Tiêu Phi Vũ lập tức ném giá nến, giả vờ cầm Phương Thiên Họa Kích, bảo vệ Tần Ngọc Phượng. Hắn cười to, vẻ mặt vô lại.

Triệu Khang phất tay: “Thôi, thôi, ngươi diễn quá lố rồi! Người đâu, tiếp tục tấu nhạc, múa!”

Liễu Tương Âm, người được Triệu Khang đích thân dạy dỗ, ôm đàn cổ, một chân giẫm lên đầu gối trái, tay trái nâng đàn.

Tay phải mảnh khảnh của cô gảy đàn, tiếng nhạc chói tai vang lên, phá tan bầu không khí náo nhiệt.

Tú bà đứng trước cửa sương phòng, lo lắng toát mồ hôi hột.

Sau khi cải trang, Nữ Đế vội vàng dẫn theo vài tên quan viên đến.

Tiêu Linh Lung nhìn cảnh tượng trước mắt, choáng váng.

Lại bộ thượng thư Vương Tùng Bách quay đầu đi, lẩm bẩm: “Nhục nhã, nhục nhã!”

Miệng Tiêu Huyền Sách há hốc, có thể nhét vào một quả trứng gà. Hắn nhìn Triệu Khang đang kêu la: “Đổi cảnh, đổi cảnh! Diễn Phan Kim Liên câu dẫn Võ Nhị Lang! Kim Liên đâu, mau đến đây! Ngươi câu dẫn ta trước, ta cự tuyệt ngươi, ngươi lại hung hăng câu dẫn ta, ta lại hung hăng cự tuyệt ngươi!”

Ninh Vương điện hạ ôm Điêu Thuyền, say khướt nấc cục.

“Con bà nó, hôm nay mở rộng tầm mắt! Vẫn là Triệu Khang biết chơi! Ta nhiều nhất chỉ diễn Bá Vương ngạnh thượng cung, người này còn muốn câu dẫn tẩu tử, hung hăng quyến rũ, hung hăng cự tuyệt! Ta phải học hỏi thêm!”

Lễ bộ thượng thư, lão già che mắt một bên, miệng lẩm bẩm về thể thống, một bên nhìn lén ba nữ nhân cùng Triệu Khang, Tiêu Phi Vũ đang ôm ấp.

Lão già có chút không chịu nổi.

Cuối cùng, Tiêu Linh Lung không thể chịu đựng được nữa, gầm lên: “Triệu Khang!”

“Ai kêu lão tử?”

Triệu Khang quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xanh tím của Nữ Đế bệ hạ, nhất thời giất mình.

Khuôn mặt này! Khuôn mặt này!

Là con chó cái!

Mặc dù còn đang say, nhưng Triệu Khang cũng tỉnh táo hơn một nửa.

Hai đời hắn đều bị người phụ nữ này đánh, ảnh hưởng quá sâu sắc!

Bùm một tiếng, Triệu lão gia quỳ xuống, ợ một cái rồi nói: “Vi thần bái kiến Ngô Hoàng!”

Đều đã quên mình bây giờ là bình dân, hiển nhiên rượu còn chưa hoàn toàn tỉnh, lễ cũng hành khó coi, cùng quỳ rạp trên mặt đất.

Ngươi! Ngươi! “Nhìn trên cổ Triệu Khang còn quấn khăn lụa nữ tử, Tiêu Linh Lung sắp tức chết.

Đúng vào lúc này một tiếng kêu mê mang làm cho Tiêu Linh Lung một ngụm máu già thiếu chút nữa phun ra.

“Nghĩa phụ! Nghĩa phụ ngươi ở đâu! Trả Điêu Thuyền lại cho ta......”

Tiêu Phi Vũ rượu còn chưa đến nơi.

Con mẹ nó chính là nhận thân như vậy đúng không!

Phòng Thái Y.

Liên tiếp, một người uống tám chén canh tỉnh rượu, Triệu Khang, Tiêu Phi Vũ, Liễu Tương Âm, Tần Ngọc Phượng, Mai Nhược Lan hai nam ba nữ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ba nữ nhân đều sợ hãi, đời này chưa lần nào tiến vào hoàng cung! Hơn nữa vào hoàng cung còn chưa tính, lại còn thấy được Nữ Đế bệ hạ!

Hơn nữa nhìn Nữ Đế bệ hạ, như thế nào giốn như bị người đoạt tiền?

Biểu cảm đó gọi là một cái vặn vẹo.

“Lục Uyên, dẫn ba người bọn họ đến thiên điện chờ.”

“Vâng.”

Ba nữ nhân bị mang đi, chỉ còn lại hai “cha con” Triệu Khang và Tiêu Phi Vũ.

Hai người còn không biết làm sao vậy, chỉ thấy Nữ Đế bệ hạ đã từ bên cạnh cầm lấy một cây đình trượng to bằng cánh tay trẻ con, Triệu Khang trực tiếp sợ tới mức nhảy lên cao ba thước, bày ra tư thế hầu quyền.

“Ta nói cho ngươi biết, ta cũng không phải là thần của ngươi, ta bây giờ là bình dân! tuân thủ pháp luật công dân! một không phạm khoa, hai không phạm gian, ngươi không thể đánh ta!”

Nói giỡn, to như vậy đình trượng, mấy gậy xuống còn không đem người đánh chết!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)