“Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, tiếng oan hồn của chúng lại vạng vọng bên tai ta! Vì nhà họ Tiêu mà chết! Kẻ thù bị ta giết! Không có chúng ta, nhà họ Tiêu các ngươi là cái thá gì?!”
“Nhà họ Tiêu sánh ngang quốc gia? Các ngươi cũng xứng sao?!”
Tiêu Vân chết lặng nhìn Triệu Khang trút bỏ mọi kiềm nén, ánh mắt hắn lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Im lặng hồi lâu, Tiêu Vân chỉ thốt ra vài chữ: “Lão tổ tông, thiên hạ năm xưa là do một tay người tạo dựng.”
Triệu Khang cười nhếch mép, rời mắt khỏi Tiêu Vân, nhìn về phía long ỷ: “Phải, vậy nên thiên hạ này không ai có tư cách ngồi đó hơn ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây