Bọn họ thủ hộ thiên địa, sơn hải còn đó, nhưng người xưa đã mất.
Thủ hộ như vậy còn có mục đích và ý nghĩa không? Cuối cùng chỉ để lại bi thương và tiếc nuối, cùng những cảm xúc này dần già đi, chẳng thèm nghĩ nữa.
“Cho nên đây mới là mục đích siêu thoát của ta, thiên địa lấy chúng sinh làm chất dinh dưỡng, thiên địa là lồng giam, phải mở ra lồng giam này thì mới bước ra ngoài được, nơi đó mới là chân chính vĩnh hằng bất diệt.”
Cố Trường Sinh rất nhanh tỉnh táo lại khỏi những cảm xúc này, đạo tâm của hắn vô cùng cứng cỏi, không ai có thể dao động.
Dù vết xe đổ của đám Tiên Đế Hắc Ám bày ra đó cũng không thể làm đạo tâm của Cố Trường Sinh thay đổi chút nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây