Khi đó nàng linh động hoạt bát, mang theo ranh mãnh, tựa như tinh linh trong thiên địa, lúc cười lên sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền và hai chiếc răng khểnh.
Nhưng bây giờ nàng an tĩnh mà xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt như nước, đã trưởng thành hơn nhiều, thành thục rất nhiều.
Rõ ràng có nhiều lời muốn nói, lại tựa như có một tầng ngăn cách không nhìn thấy.
Hư Bà Bà hơi hắng giọng một tiếng, rời đi, cho hai người trẻ tuổi mới gặp lại này có cơ hội ôn chuyện.
Tần Khanh Khanh đỏ mặt, bị Cố Trường Sinh nói như thế thì nhớ lại chuyện xấu trước kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây