Khương thị thật là... thật là... thật là bó tay với nàng.
Hôm sau, Tạ Tuân dùng xong điểm tâm, thu xếp đâu đó, bên Đông sương phòng vẫn chưa có động tĩnh.
Hắn có cảm giác “ta đã đoán trước sẽ như vậy”, đi thẳng đến cửa Đông sương phòng, trong viện không thấy một nha hoàn nào, tất cả đều chui rúc trong Đông sương phòng, cũng không biết đang làm gì.
Tạ Tuân đi đến cửa, định bước qua ngưỡng cửa, do dự một chút, vẫn gõ gõ khung cửa trước.
“Tạ Bá Uyên?” Bên trong truyền đến tiếng gọi của Khương Thư Yểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây