Tên thư sinh kia đuổi theo không buông, xô đẩy đám đông: “Khương tiểu thư, trên đời sao lại có nữ nhân trơ trẽn như cô, phu quân cô có hay biết trước kia cô hành sự ra sao không? Hắn là không hay biết hay vốn là tên rùa đội nón xanh nhu nhược, kết tóc cùng cô chẳng ngại mất mặt hay sao?”
Hắn ta vừa nói vậy, người qua đường dần dần dừng chân, có vẻ như đang tụ tập lại xem náo nhiệt.
Khương Thư Yểu muốn khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đây là món nợ phong lưu mà nguyên chủ để lại hay sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, than thở: “Nguyên chủ muội muội à, dù sao muội cũng là đích nữ của Bá phủ, không đến nỗi si mê đến vậy chứ, cuối cùng còn vì si mê Tạ Tuân mà mất mạng.”
Bên này, Bạch Chỉ bị lời nói của thư sinh làm cho sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nếu là ngày thường, nàng ấy nhất định sẽ đạp cho hắn ta một phát rồi mắng cho một trận nên thân. Nhưng bây giờ cô gia đang ở ngay phía sau, nếu nghe thấy những lời này thì phải làm sao đây!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây