Vài ngày trước đêm giao thừa, kinh thành bắt đầu có tuyết rơi lớn.
Buổi sáng tuyết đầu mùa luôn đặc biệt yên tĩnh, giữa trời đất chỉ còn lại tiếng tuyết rơi xào xạc, đẩy cửa ra nhìn thấy một màu trắng tinh khôi chói mắt, mặt đất đọng một lớp tuyết dày, không thể đặt chân. Tuyết lớn vẫn đang rơi, không thể cào tuyết, muốn ra ngoài rất khó khăn.
Tạ Tuân đóng cửa phòng lại, lặng lẽ trở về bên giường.
Khương Thư Yểu mơ màng tỉnh giấc, thấy Tạ Tuân ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường nhìn mình, mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”
Tạ Tuân đã ngồi bên giường nhìn gương mặt ngủ của nàng rất lâu rồi, lúc này thấy dáng vẻ nàng vừa tỉnh dậy mơ màng rất đáng yêu, không nhịn được cười, nhẹ giọng nói: “Tuyết rơi rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây