Nàng quên hỏi nguyên do, vội vàng gọi Tạ Tuân: “Bá Uyên, chàng đi lấy hộp thuốc trong phòng đến đây, ở trên tủ cuối giường.” Rồi quay đầu nói với Từ thị: “Đại tẩu, hai đứa bị thương thế này, bôi thuốc trước đã. Còn bộ y phục này, vừa bẩn vừa rách, mau thay đi rồi nói sau.”
Từ thị chỉ nói: “Bị thương mới có thể nhớ lâu.”
Khương Thư Yểu biết Từ thị là người bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong rất cứng rắn, nên cũng không khuyên nữa, tự mình dẫn Tạ Diệt Tạ Hạo về phía đông sương phòng: “Đi thôi, xử lý vết thương trên mặt trước. Trên người không bị thương chứ?”
Tạ Diệt và Tạ Hạo vốn còn đang cố chấp, vết thương đau cũng không lên tiếng, nghe Khương Thư Yểu hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy chua xót: “Không có, nhiều nhất là vài chỗ bầm tím.”
Khương Thư Yểu đùa: “Đánh người không đánh mặt, bọn chúng ra tay thật ác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây