“Nàng có nghĩ đến việc dâng thực đơn cho Hoàng thượng không?” Tạ Tuân hỏi.
Khương Thư Yểu không cảm thấy thực đơn của mình có gì đáng kể, huống hồ thứ như thực đơn đâu có bằng luyện sắt luyện thép, Hoàng thượng cần gì chứ?
Tạ Tuân hiểu ý nàng, giải thích tỉ mỉ: “Không nói cái khác, chỉ nói riêng nước sốt trộn cơm. Mặn ngọt đều ngon với cơm, tướng sĩ hành quân vất vả, nếu được một chai nước sốt ăn kèm lương khô, ắt sẽ rất vui. Lại nữa, bánh mì nàng làm cho ta lần trước, nếu bảo quản tốt có thể đảm bảo ba ngày vẫn mềm thơm, dễ nuốt hơn bánh khô nhiều. Chưa kể đến mì ăn liền, nếu thứ này có thể phổ biến khắp nam bắc, dù là hành quân, thăm thân hay đi buôn, từ nay về sau, trên đường đi đều có thể thưởng thức món ăn nóng hổi.”
Tạ Tuân nói: “Nàng yên tâm, Hoàng thượng có được thực đơn chắc chắn sẽ không can thiệp nhiều, nhất định sẽ để Lâm gia bán những món ăn này, đến lúc đó ba món ăn này phải đảm bảo lợi nhuận thấp, không kiếm được nhiều, nhưng đổi lại là sự che chở của Hoàng thượng. Thử nghĩ xem, nếu Lâm gia trở thành thương gia được Hoàng gia chỉ định, còn ai dám tranh với các nàng?”
Khương Thư Yểu nghe hắn nói mà ngẩn ngơ: “Thật sự được sao? Chỉ có thế thôi ư?” Nàng đặt đồ trong tay xuống: “Lợi nhuận thấp cũng không sao, dù sao Lâm gia cũng không trông mong kiếm tiền từ việc này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây