Khương Thư Yểu cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, cơn tức giận vì hắn quậy phá làm đổ bát thuốc lúc nãy liền tan biến, giọng nàng dịu lại, hỏi: “Rất đau sao?”
Nàng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm phải đôi mắt của Tạ Tuân.
Hắn cụp mắt nhìn nàng, đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo nên đường cong tuyệt mỹ, hàng mi che khuất đôi mắt trong veo, ánh mắt ướt át, long lanh, trông có vẻ hơi tủi thân.
Khương Thư Yểu bị vẻ đẹp của hắn đánh gục, nàng nâng cằm hắn lên, hôn một cái, dỗ dành: “Xin lỗi, ta không nên mắng chàng.”
Tạ Tuân vốn đã mơ mơ màng màng, chẳng nói chẳng rằng, lại bị nàng hôn thêm một cái, nhất thời càng thêm choáng váng, đầu óc lâng lâng, tê dại, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây