Tạ Tuân tuy đã hết sốt, nhưng vết thương dao trên ngực chưa lành, uống một thang thuốc xong, lại ngủ mê mệt, cứ thế lặp đi lặp lại, vết thương dần dần khá hơn.
Khương Thư Yểu giao hết việc làm ăn cho Chu thị, cũng không nghĩ ngợi về ăn uống nữa, mỗi ngày chỉ ở bên cạnh trông nom Tạ Tuân dưỡng thương.
Tạ Tuân cảm thấy rất không quen, khuyên: “Trên người ta chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, nàng không cần phiền lòng.”
Khương Thư Yểu lắc đầu: “Không được, ta không yên tâm về chàng, vẫn là trông nom thôi.”
Tạ Tuân theo bản năng muốn nói vài câu khách sáo, vội vàng dùng lý trí kìm nén bản thân, cắn môi, không để mình lên tiếng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây