Thấy hắn như vậy, Khương Thư Yểu cũng không nổi giận nổi nữa, bưng bát ngồi xuống bên giường chàng: “Chàng hai ngày chưa ăn gì, uống ít cháo lót dạ đi.”
Nàng không nói thì thôi, vừa nói Tạ Tuân bỗng cảm thấy bụng trống rỗng.
Ở bên ngoài ăn uống qua loa bấy lâu, cuối cùng cũng về nhà, rốt cuộc có thể ăn được món ngon, kết quả lại bị thương, chỉ có thể uống chút cháo.
Tạ Tuân nhìn bát cháo trắng nhạt nhẽo vô vị kia, cảm thấy hơi ấm ức.
Khương Thư Yểu không biết hắn nghĩ gì, múc cháo thổi thổi, đưa thìa đến bên miệng hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây