“Không.” Mọi người đồng thanh đáp.
Lâm Thành hôm qua bị trẹo cổ tay, nhưng động tác đưa bánh bao chẳng hề chậm lại: “Hề hề.”
Một thìa tương cua vàng ươm béo ngậy được bôi lên chiếc bánh bao trắng to, Lâm Thành vội vàng đưa vào miệng. Mùi thơm của cua tươi ngon đến cực điểm khiến gương mặt hắn ta lộ vẻ mãn nguyện, thơm và ngon đến nỗi chẳng nỡ nhai, chỉ đợi tương cua từ từ tan trong miệng mới là tuyệt vời nhất.
Những quan lại địa phương vốn lười biếng ranh ma nhìn vẻ mặt của Lâm Thành, rồi lại nhìn chiếc bánh bao trong tay mình.
Nghiêm túc đấy à? Lâm gia giàu có, quan lại Đông cung lại là cận thần tương lai của thiên tử, có món ngon nào chưa từng ăn, vậy mà ăn cái bánh bao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Đó là bánh bao phải không? Phải không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây