Thuộc hạ của Khang Vương giật mình: “Ngươi đừng có lôi kéo, mở tửu lâu gì, liên quan gì đến chúng ta?”
Chu thị không để ý, tiếp tục nói: “Lại nữa, các ngươi nói những thứ này bẩn thỉu, chẳng phải vì chúng rẻ tiền sao? Lúc này chê ghê tởm, khi ăn óc khỉ, nhung hươu, cật dê sao không nói ghê tởm?”
Vải vóc trên người Chu thị nhìn qua đã biết là quý phu nhân danh giá, nhưng lời nói lại mạnh mẽ như vậy, khiến thuộc hạ của Khang Vương không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhất thời câm nín.
“Theo ta nói, bất kể những món ăn này làm từ gì, làm như thế nào, bàn những lý lẽ cong queo này có ý nghĩa gì, chúng ta cứ nếm thử hương vị là được.” Nàng ấy hừ một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi tưởng bách tính ăn uống giống như các ngươi sao? Ăn không phải là cơm, mà là sự cầu kỳ vô ích.”
Chu thị chạy lại, nói với Khương Thư Yểu: “Đệ muội, chúng ta không cần phí lời với bọn họ, cứ cắt một miếng nhỏ của những món lỗ chử và đồ kho này ra, ai tò mò thì nếm thử, ta bảo đảm họ ăn một miếng sẽ muốn ăn miếng thứ hai.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây