Trù nương của quán này là Tôn nương tử, một nô tỳ sinh ra trong Lâm gia. Nàng ấy kết hôn sớm, phu quân tham ăn mê cờ bạc, thua tiền là đánh đập nàng ấy, có khi cả con trai cũng không tha, quanh năm suốt tháng, trên người nàng ấy chưa từng có ngày nào không bị thương. Sau khi Lâm thị quyết định mở phố ăn vặt, về thăm nhà chính một lần, tình cờ thấy nàng ấy mặt mũi đầy thương tích đi qua.
Những người khác thấy quen mắt, nhưng Lâm thị từng chịu ủy khuất trong hôn sự, đặc biệt bất bình với chuyện thê tử bị phu quân bạc đãi, lập tức đưa nàng về. Phu quân Tôn nương tử kén chọn, món nhắm rượu không ngon hoặc hai bữa một ngày không vừa ý, lại là một trận đánh đập, nàng ấy sợ bị đánh, nên đặc biệt chú tâm vào nấu nướng, dần dà luyện được tay nghề nấu ăn giỏi, đặc biệt thành thạo trong việc kiểm soát lửa.
Khi đó Lâm thị viết thư kể chuyện này cho Khương Thư Yểu, Khương Thư Yểu liền đề nghị để nàng ấy học làm cơm chiên. Cơm chiên nghe có vẻ đơn giản, nhưng muốn làm ngon không hề dễ. Từ việc nấu cơm đến chiên cơm, mỗi bước đều có quy tắc. Cơm phải tơi từng hạt, không được dính, lòng đào phải bọc hạt cơm càng nhiều càng tốt, vừa đảm bảo cơm chiên thơm ngon, vừa không để lớp lòng đào bên ngoài bị già hoặc cháy, dù là kiểm soát lửa hay sức mạnh khi đảo đều có yêu cầu nghiêm ngặt.
Tôn nương tử tính tình nhút nhát, ban đầu khi Lâm thị bảo nàng ấy đến quán làm trù nương, phản ứng đầu tiên của nàng ấy là từ chối. Sau đó Lâm thị nhiều lần nhấn mạnh không cần nàng ấy phải ra mặt, lại hứa hẹn gã phu quân cờ bạc kia không dám động đến nàng ấy nữa, hơn nữa lương tháng của trù nương đủ để cho con trai nàng ấy đi học, Tôn nương tử mới miễn cưỡng đồng ý. Giờ đây nàng ấy đã nếm được ngọt bùi của công việc này, mỗi ngày co ro trong nhà bếp nhỏ an tâm xào cơm.
Chỉ là sự an tâm này, đến tối nay đã bị phá vỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây