Tạ Tuân khẽ cười, xoay người nhìn nàng.
Vì ánh sáng tối tăm, Tạ Tuân đối diện với Khương Thư Yểu tự nhiên hơn nhiều.
“Không phải chúng ta gây rắc rối, mà là nàng.” Tạ Tuân sửa lại, rồi giọng điệu nhuốm vài phần ý cười: “Hóa ra nàng nhìn nhận bản thân như vậy.”
“Ta ư?” Khương Thư Yểu không phục: “Ta có thể gây rắc rối gì chứ?”
Tạ Tuân im lặng một lúc, nói: “Trước đây nàng khuyên nhạc mẫu mở quán ăn, bảo là để khích lệ tinh thần của nhạc mẫu, khiến người sống thoải mái vui vẻ hơn một chút, thực ra không hẳn vậy phải không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây